Mắt thấy mấy người bọn hắn đã sắp chạy ra khỏi phạm vi xuất thủ, nhìn thấy tu sĩ Hẻm Phế Nhân một mực không có ý tứ động thủ, mấy người Ngọc Cảnh Linh mới âm thầm cắn răng.
Lúc này căn bản là không cho phép bọn hắn suy nghĩ, chỉ có thể quyết định chắc chắn, trong lúc bỗng nhiên thân hình bay lên, bay theo từng phương hướng, linh tức bay lên, đã có mấy đạo phi kiếm cùng với pháp bảo bay ở giữa không trung, phân biệt đánh về phía từng kẻ tùy tùng của Duy Tông Tân đang chạy trốn.
Phàm là tu sĩ Bắc Vực có một chút thực lực, muốn đi theo cũng chỉ sẽ đi theo huyết mạch Tôn Phủ của bốn đại gia tộc, giống như Ngọc Cảnh Hành cùng với đám người Lục Đạo Duẫn, bọn hắn mặc dù không dám cự tuyệt vào lúc bị Duy Tông Tân phân phó, nhưng lại không tình nguyện đi theo hắn, bởi vì bọn hắn cũng cảm thấy thân phận của Duy Tông Tân không đủ, bởi vậy liền có thể biết được, người nguyện ý đi theo bên người Duy Tông Tân, thực lực nhất định sẽ không mạnh.
Sau khi mấy người Ngọc Cảnh Linh xuất thủ, bọn hắn cơ hồ trong khoảnh khắc liền bị đánh cho thịt nát xương tan, cặn bã cũng không còn.
"Tốt lắm..." Mà Phương Quý nhìn thấy mấy người Ngọc Cảnh Linh lặng lẽ ra tay, sắc mặt lại là hơi xoắn xuýt, lại có một chút bộ dáng tàn nhẫn, lập tức hì hì nở nụ cười, dùng ánh mắt quét qua mấy người bọn hắn, nói: "Hiện tại, chúng ta đã thật sự xem như là người ở trên cùng một con thuyền!"
"Ngươi..." Mấy người Ngọc Cảnh Linh đều có một chút tức giận, giờ mới hiểu được vừa rồi Phương Quý vì cái gì mà vào thời điểm mấy kẻ tùy tùng của Duy Tông Tân đào tẩu, ám chỉ người Hẻm Phế Nhân không nên động thủ, đây vốn chính là cố ý muốn để cho mấy người bọn hắn nhập đội, bất quá việc đã đến nước này, lại còn có thể nói cái gì, huống hồ từ tình thế trước mắt mà nói, coi như là trực tiếp nói bọn hắn xuất thủ giết mấy kẻ tuỳ tùng kia, bọn hắn cũng sẽ giết...
Ai bảo bọn hắn gặp xui xẻo, ngã vào trong một vũng bùn lớn như thế chứ?
Thế là, bọn hắn cũng chỉ đành âm thầm cắn răng, nói với giọng khàn khàn: "Vậy bây giờ phải làm sao?"
Bây giờ Duy Tông Tân đã chết, mấy kẻ tùy tùng kia cũng đã chết, theo lý thuyết, chỉ cần hiện tại bọn hắn lặng lẽ rời khỏi nơi này, sau đó lại tự mình giữ bí mật, liền sẽ không có ai biết bọn hắn đã từng đi tới nơi này, phát hiện ra bí mật Quỷ Thần...
Chỉ là sau nghĩ đến chuyện này, trong lòng dù sao vẫn cảm thấy không chắc, bởi vậy bọn hắn đều trầm mặc nhìn về phía Phương Quý.
"Vị Quỷ Thần kia hơn phân nửa là sẽ trở lại..." Phương Quý không để ý đến mấy người Ngọc Cảnh Linh, mà là nhìn sang Quách Thanh sư tỷ, nói: "Trước đó chúng ta đi theo phương hướng này, dọc đường gặp nhiều bách tính như vậy, xem ra cũng không hoàn toàn là bởi vì kẻ họ Duy kia đuổi người về phía chúng ta, mà là bởi vì có người Tôn Phủ tận lực đuổi bách tính may mắn còn sống sót ở xung quanh đây về phương hướng này, điều này cũng đã nói rõ ở chung quanh nơi này vốn là có Quỷ Thần ẩn hiện, nói không chừng vào bất cứ lúc nào cũng sẽ bị khí tức người sống ở nơi này hấp dẫn tới, hưởng dụng thịnh yến huyết nhục..."
Đám tu sĩ nghe vậy đều là biến đổi sắc mặt, thậm chí còn có người nhìn lướt qua chung quanh theo bản năng, dường như sợ Quỷ Thần sẽ đột nhiên nhào tới từ đằng sau vậy.
Có một số tu sĩ Hẻm Phế Nhân nhìn về phía Phương Quý, muốn nói lại thôi.
Phương Quý giang tay ra nói: "Chúng ta coi như là muốn dẫn những bách tính này đi theo cũng là không thể nào, Quỷ Thần nói không chừng sẽ lần theo mùi đuổi tới, dù sao thì những Quỷ Thần này cũng không phải là Ma Linh có thể so sánh, bọn hắn thông minh hơn Ma Linh nhiều lắm, làm sao có thể buông tha cho những tế phẩm này?"
Đám người ở chung quanh lập tức lại trầm mặc, cẩn thận suy tư, chỉ là càng nghĩ càng đau đầu.
Vào lúc này, dường như ai cũng đều không thể suy nghĩ ra biện pháp nào, cho nên cũng đều hướng ánh mắt nhìn về phía Phương Quý.
Mặc dù Phương Quý nhỏ tuổi, nhưng thế cục bây giờ lại là do một mình hắn tạo ra, hơn nữa nhìn hắn bình tĩnh như thế, liền không hiểu sao khiến cho người ta có một loại cảm giác hắn giống như còn có chủ ý trong lòng.
"Sư tỷ, ta có một câu hỏi..." Phương Quý cũng không vội vàng nói, mà là do dự gọi Quách Thanh sư tỷ sang một bên, nhìn sang những bách tính Vân Quốc đang hoảng sợ ở chung quanh kia, hỏi: "Vừa rồi ngươi cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của đám người kia, trong lòng chẳng lẽ không cảm thấy tức giận sao?"
Quách Thanh sư tỷ nhìn Phương Quý một chút, lập tức hiểu được ý nghĩ của hắn, bất đắc dĩ cười cười, nói: "Làm sao có thể không tức giận? Ta ngay cả suy nghĩ chém ra một kiếm cũng đều có...nếu không phải là bọn hắn không chịu nổi một kiếm của ta, nói không chừng ta đã thật sự chém tới!"
Phương Quý lập tức mở to hai mắt hỏi: "Vậy sao ngươi còn muốn giúp bọn hắn, không sợ bị người khác xem là đồ đần sao?"
Quách Thanh sư tỷ nghe vậy ngược lại là nở nụ cười, lắc đầu nói: "Phương sư đệ, ngươi không phải là truyền thừa kiếm đạo của Mạc sư thúc phía sau núi sao? Ngươi hẳn là hiểu rõ chuyện này hơn ta mới đúng, đối với chuyện cứu người này mà nói, cần phải phân biệt rõ ràng, chúng ta cứu người cũng không phải là vì bọn hắn, mà là bởi vì chính mình muốn cứu người, lại nói rộng ra, làm việc thiện cũng được, làm việc ác cũng được, đều là sự tình của chính mình, không có quan hệ cùng với người khác, chỉ vì chúng ta là người như vậy, cho nên mới sẽ làm như vậy, nghĩ quá nhiều, chính là mua danh chuộc tiếng!"
"Mà người mua danh chuộc tiếng, thì sẽ khó thấy bản tâm!"
"Còn có thể nghĩ như vậy?" Phương Quý nghe Quách Thanh sư tỷ nói, trong lòng ngược lại là mơ hồ một trận, dường như nghĩ tới điều gì, lại còn có một chút không rõ ràng, bất quá chủ ý trong lòng của hắn ngược lại là dần dần xác định, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa, chắp hai cánh tay đi trở về.
Tràn đầy trong mắt là sự hưng phấn, lại mang theo một chút liều lĩnh, giảm thấp thanh âm nói: "Các ngươi cảm thấy, chúng ta có nên trực tiếp xử lý vị Quỷ Thần kia hay không?"
"Xử lý Quỷ Thần?" Đám người nghe Phương Quý nói, tròng mắt đều suýt nữa rớt xuống.
Mình đã nghe lầm sao?
Bằng không thì kẻ này nhất định đã điên rồi...
Quỷ Thần, đây chính là Thần Linh mà Tôn Phủ thờ phụng, rất nhiều huyết mạch Tôn Phủ cũng đều tự xưng là hậu duệ Thần Tộc, có thể thấy được sự kính trọng của bọn hắn đối với Quỷ Thần, hơn nữa nghe nói vào một ngàn năm trăm năm trước, vào lúc Đế Tôn nhập chủ Bắc Vực, liền đã từng đạt được sự tương trợ của 800 Quỷ Thần, mà bây giờ, ngay cả bốn vị người hầu lúc trước của Đế Tôn, đều đã trở thành hạng người quyền cao chức trọng, lập ra bốn đại gia tộc Tôn Phủ, huống chi là lúc ấy Quỷ Thần còn có địa vị cao hơn những người hầu kia?
Phương Quý vừa rồi chẳng qua là giết chết một vị huyết mạch Tôn Phủ, vẫn là người xuất thân từ họ nhỏ, đều đã doạ cho bọn hắn đến mức hãi hùng khiếp vía, mà bây giờ, nghe được Phương Quý thế mà đánh chủ ý lên một vị Quỷ Thần, bọn hắn lập tức nhìn Phương Quý giống như là nhìn quái vật.