"Đều nhìn ta để làm gì..." Phương Quý đón ánh mắt của những người này, lộ ra vẻ rất không quan trọng, nói: "Dù sao thì hiện tại tất cả mọi người đều ở cùng trên một con thuyền, chẳng lẽ còn có lựa chọn nào khác hay sao? Quỷ Thần thì sao chứ, không xử lý hắn thì tất cả mọi người đều phải chết, chẳng lẽ hắn còn quan trọng hơn mạng nhỏ của chúng ta?"
Lời này rõ ràng là không thuyết phục được người, mấy người Ngọc Cảnh Linh đều là tràn đầy kinh ngạc, nhất thời không có ai mở miệng, mà tu sĩ Hẻm Phế Nhân sau khi nghe được lời nói của Phương Quý, tất cả cũng đều sững sờ, bọn hắn giống như là không có kinh hoàng như mấy người Ngọc Cảnh Hành, vừa nghe nói đến sự tình chém giết Quỷ Thần, lúc đầu cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng sau khi nghĩ tới việc này, ngược lại càng là cảm thấy nội tâm khẽ động...
"Phương tiểu hữu, ngươi có biết Quỷ Thần có thực lực gì hay không?" Ở trong một mảnh trầm mặc, bỗng nhiên có người mở miệng, là đầu bếp trong tiệm ăn kia - Kim Tam Xích.
Phương Quý lắc đầu, nói: "Không biết, sao thế?"
Mấy người lập tức cảm thấy có một chút hoang đường, nhất thời cũng không biết làm sao để nói với hắn.
Không biết đối thủ có thực lực gì mà cũng đòi giết?
"Ta biết được!" Quách Thanh sư tỷ nói vào lúc này: "Quỷ Thần chính là một loại linh vật trời sinh, vào thời điểm sinh ra, liền có được lực lượng vô cùng đáng sợ, bất quá tu hành rất khó, Tôn Phủ An Châu cung phụng bốn đại Quỷ Thần, ngoài ra trong bốn đại gia tộc cũng có nuôi một ít Quỷ Thần, nếu nói mạnh nhất, tự nhiên chính là bốn đại Quỷ Thần trong Tôn Phủ, thực lực có thể so với Nguyên Anh, về phần các tiểu Quỷ Thần khác, vậy thì cũng không có mạnh như vậy..."
Nàng trầm ngâm một hồi, dường như nhớ tới một ít chuyện cũ không tốt, sau đó nói: "Ta đã từng giao thủ với một tiểu Quỷ Thần, suýt nữa bị đối phương ăn, chỉ bất quá thực lực của tiểu Quỷ Thần kia cũng không quá mạnh, tối đa cũng chỉ là cảnh giới Kim Đan không sai biệt lắm, chỉ bất quá là phần lớn Quỷ Thần có một số thần thông trời sinh, ngược lại là vô cùng quỷ dị khó phòng, vị Quỷ Thần mà chúng ta gặp phải này..."
"Hẳn không phải là những đại Quỷ Thần kia..." Phương Quý tiếp lời của nàng, nói: "Bây giờ diễn võ đều đã sắp kết thúc, bách tính Vân Quốc cũng không còn lại bao nhiêu, đoán chừng Quỷ Thần có địa vị cao đã sớm hưởng thụ đủ huyết thực, vị Quỷ Thần này bây giờ mới bắt đầu hưởng thụ huyết thực, có thể thấy được hắn có địa vị bình thường, thậm chí là thấp nhất..."
"Cho dù chỉ là cảnh giới Kim Đan, chúng ta cũng rất khó đối phó..." Kim Tam Xích ở bên cạnh cười khổ một tiếng, nói: "Cảnh giới Kim Đan có thực lực cao hơn chúng ta rất nhiều, nếu như cưỡng ép tử chiến mà nói, tất cả chúng ta đều xông lên, dùng mạng để liều mà nói, cũng không phải là không có một tia phần thắng, chỉ là không biết cuối cùng có thể có mấy người còn sống sót mà thôi...nhưng chỗ mấu chốt là bực chém giết này quá mức to lớn, căn bản là không có khả năng giấu giếm được những người khác, một khi bị người phát giác, đến đây xem xét, phát hiện ra chúng ta động thủ cùng với Quỷ Thần, vậy chúng ta chỉ sợ đều không có cách nào còn sống rời khỏi khu vực săn bắn..."
Nghe những lời này, có không biết bao nhiêu người liên tục gật đầu theo.
Loại sự tình này mới là phiền toái nhất, chuyện bọn hắn muốn làm, không có chỗ nào mà không phải là tránh đi tai mắt của Tôn Phủ, nhưng ở trong địa phương Vân Quốc hoang vắng này, ai biết còn có bao nhiêu tu sĩ đang săn thú, một khi bị người khác phát hiện ra, vậy thì liền xong đời.
Mà đối phó với bực tồn tại như Quỷ Thần, muốn lặng yên không một tiếng động căn bản là chuyện không có khả năng!
"Muốn tránh tai mắt của người khác là có rất nhiều phương pháp..." Phương Quý ngược lại là chẳng hề để ý nói: "Nếu như thực sự không gạt được người, vậy liền dứt khoát làm cho động tĩnh lớn hơn!"
"Làm cho động tĩnh lớn hơn?" Lời nói của Phương Quý khiến cho những người này có một chút không kịp phản ứng.
"Ha ha, nếu như ở trong phạm vi trăm dặm nơi này đều biến thành chỗ mà ma triều tàn phá bừa bãi, Ma Linh đếm không hết bay tới bay lui trên không trung, bất luận là ai tới gần cũng đều bị sẽ vô số Ma Linh cuốn lấy, vậy các ngươi cảm thấy còn sẽ có người chú ý tới mấy người chúng ta hay sao?" Phương Quý đắc ý cười một tiếng, nói: "Càng quan trọng hơn là, muốn giết Quỷ Thần, cũng không nhất định là do chúng ta động thủ..."
"Nguyên lai là ngươi muốn..." Chúng tu sĩ ở chung quanh nghe vậy, con mắt lập tức đều hơi sáng, cẩn thận suy nghĩ.
"Có thể nhìn người khác đánh nhau thì cần gì phải nhúng tay..." Phương Quý đắc ý khoanh hai tay nói: "Chẳng những muốn xử lý Quỷ Thần, còn phải để cho hắn trước khi chết thay chúng ta làm một chút công việc, nói không chừng sự tình các ngươi đoạt 3 vị trí đầu sẽ rơi vào trên người của vị Quỷ Thần này..."
Đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân ở chung quanh đều ngẩn ngơ, không khỏi suy nghĩ theo lời nói của hắn.
Mà Phương Quý lại có một chút trở nên hưng phấn, hạ giọng nói: "Vừa rồi ta đã nhìn thấy, những Hắc Liên kia xen lẫn ở trong thi cốt, có một số Hắc Liên còn bị đánh nát một chút, điều này nói rõ Quỷ Thần cùng với Ma Linh cũng không phải là một loại, nếu gặp mặt nhất định sẽ chém giết với nhau, vậy thì đối với chúng ta mà nói sẽ đơn giản hơn nhiều, trước tiên hấp dẫn tất cả Ma Linh tới, để cho bọn chúng gặp mặt Quỷ Thần tại nơi này, sau đó cắn giết nhau..."
"Nếu như có thể giết chết Quỷ Thần, chúng ta liền làm ngư ông đắc lợi, coi như làm không xong, chúng ta cũng có thể hành động dựa theo tình huống, nếu như hắn bị thương nặng liền bổ thêm một đao, nếu không bị thương nặng chúng ta liền lặng lẽ chạy đi, ở dưới tình huống hỗn loạn như vậy, hắn còn có thể để ý tới chúng ta?"
Chú thích: Ngư ông đắc lợi là hai bên (hoặc 2 người) tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba (hoặc người thứ 3)
"Trọng yếu nhất chính là, bởi vì như vậy, nơi đây loạn thành một đoàn, sẽ có ai biết được chúng ta đã đi tới đây?"
Trải qua một cuộc chiến ngôn từ rất gian nan, chuyện này cuối cùng đã được định ra như vậy.
Sau khi hiểu được chủ ý của Phương Quý, bọn hắn lập tức cẩn thận thương lượng một phen, kiểm tra và bù đắp các thiếu sót, cuối cùng đều cảm thấy sự tình này là có thể thực hiện, tối thiểu là vô luận thành bại, đều xem như là có một chút hi vọng sống, ngược lại là vào thời điểm thuyết phục mấy người Ngọc Cảnh Hành lại phí hết một phen miệng lưỡi, sự kính sợ của bọn hắn đối với Tôn Phủ vẫn là quá sâu, mặc dù bị ép cuốn vào trong chuyện như vậy, nhưng muốn tránh được chút nào thì vẫn hay chút ấy...
Đối với sự do dự của bọn hắn, Phương Quý đã giảng một phen đạo lý rất sâu sắc cho bọn hắn.
"Nếu như các ngươi không đồng ý, liền đổ cái chết của Duy Tông Tân lên trên đầu của các ngươi..."
"Đúng, hắn là do ta giết, còn là do ta tự tay để cho Ma Linh ăn, nhưng lúc đó bách tính cũng không có tận mắt nhìn thấy ta động thủ, dù sao thì lúc chúng ta gặp phiền phức, liền liều mạng nhắc tới các ngươi, các ngươi cảm thấy ở trước mặt Tôn Phủ, có thể nói rõ ràng được chuyện này sao?"
"Đúng, ta chính là vô sỉ như vậy!"