Quỷ Thần tất nhiên là bởi vì ma nguyên quanh người bị đánh tan, sinh cơ biến mất, mà Trương Minh Quân cũng đã tiếp cận dầu hết đèn tắt, lúc này đánh ra một kích, giống như là đốt hết sinh cơ sau cùng của chính mình, lấy mệnh của chính mình đổi mệnh của Quỷ Thần.
"Lại xuất hiện..." Mà vào lúc này, Phương Quý ở bên cạnh, trong lòng hơi nhúc nhích một chút.
Cử động điên cuồng của Trương Minh Quân vừa rồi, bỗng nhiên khiến cho hắn nhớ tới bộ dáng lão tông chủ Đông Lai Tông xuất kiếm lúc trước.
"Lợi hại như vậy?" Hắn ẩn ẩn cảm thấy, chính mình giống như đã bắt được một vấn đề đã suy nghĩ thật lâu.
"Quỷ Thần...đã thật sự bị giết chết?"
Mắt thấy vị Quỷ Thần kia không còn sức phản kháng, mấy người Quách Thanh sư tỷ, Tam Xích Bá Đao, Khúc Thần Hành, Cam Ngọc Thiền vẫn tiếp tục xuất thủ.
Một kiếm của ngươi chém đứt hơn phân nửa cánh tay, một đao của ta chém ngang lưng, một thương của ngươi xuyên thủng giữa trán, song câu của ta mở ngực mổ bụng, một đạo thần phù ở bên này đánh tan tàn hồn, cự chùy ở bên kia đập thành bánh thịt, Ngô Nhan ở bên cạnh hơi chậm một bước, thấy lại không ra tay là không còn một khối thịt, vội vàng phun ra một ngụm máu độc...
Không phải là bọn hắn ra tay hung ác, thật sự là đối mặt với Quỷ Thần quỷ tà đáng sợ trong truyền thuyết, ai cũng không dám chủ quan!
Bây giờ ngược lại là rất tốt, sau một phen luống cuống tay chân, vị Quỷ Thần kia đều đã chết đến mức không thể chết lại, sinh cơ hoàn toàn không còn thì không nói, liền ngay cả đống thịt nhão kia, vào lúc này cũng đều bị máu độc hóa thành một vũng máu, chậm rãi lan ra trên mặt đất, đám người nhìn thấy không còn gì để đánh nữa, lúc này mới dừng tay lại, liếc nhìn nhau, đều có thể nghe được tiếng thở dốc nặng nề cùng với tiếng tim đập bình bịch.
"Thế mà thật sự làm được..." Bọn hắn nhìn vào mắt lẫn nhau, đều lộ ra một chút vẻ khó tin.
Muốn giết hay không, cùng với giết thế nào, cùng với cuối cùng thật sự giết, đây chính là ba loại tư vị hoàn toàn khác biệt...
"Ông trời của ta, bọn hắn đã thật sự giết chết Quỷ Thần..."
Mà có tư vị khác biệt với bọn hắn, thì là những người Ngọc Cảnh Hành, Lục Đạo Duẫn quan chiến ở bên cạnh.
Bọn hắn mặc dù cũng đi theo đến đây, nhưng vẫn không có dũng khí ra tay với Quỷ Thần, loại kính sợ cùng với sợ hãi kia đã khắc sâu ở trong nội tâm, nhưng vào lúc này, bọn hắn lại trơ mắt nhìn vị Quỷ Thần kia bị đám tu sĩ Hẻm Phế Nhân giết chết, sau khi sợ hãi khủng hoảng, sinh ra một loại cảm xúc khác... Quỷ Thần dường như cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng...
Đương nhiên, một cảm giác khác chính là, lúc này đã thật sự lên phải thuyền giặc!
Trước đó làm thịt Duy Tông Tân thì cũng thôi, bây giờ thế mà ngay cả Quỷ Thần cũng đều làm thịt...
Thuyền này còn có thể đi xuống được sao?
Bởi vì ở trong lòng của mỗi người đều có quá nhiều suy nghĩ, cho nên bầu không khí trong sân nhất thời rất là trầm mặc.
Tất cả mọi người phảng phất như đều sửng sốt, thật lâu không có người lên tiếng, cũng không có ai có động tác.
"Còn chờ cái gì nữa?" Phương Quý là người có phản ứng đầu tiên, dậm chân nói: "Thu thập Hắc Liên rồi rút lui..."
"Ách...đúng đúng đúng!" Lúc này đám người mới như tỉnh lại từ trong mộng, lập tức hành động.
Quách Thanh sư tỷ lấy quyển trục từ trong túi càn khôn của chính mình ra ngoài, những tu sĩ Hẻm Phế Nhân khác thì bận rộn dồn Hắc Liên trên mặt đất vào trong quyển trục, mấy người Ngọc Cảnh Linh vào lúc này cũng đã cầm quyển trục vọt lên, lại bị Phương Quý ngăn cản, trừng mắt nói những Hắc Liên này không có phần của các ngươi, muốn có Hắc Liên thì hãy tự đi chém giết Ma Linh...
Trong lòng của mấy người Ngọc Cảnh Linh cảm thấy rất là bất đắc dĩ, bất quá quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khí tức của vị Quỷ Thần kia trong thung lũng này đã biến mất, những Ma Linh chung quanh bị Quỷ Thần hù sợ đang rục rịch ở bên ngoài, lại vọt vào trong thung lũng, thế là bọn hắn vội vàng tiến lên nghênh đón.
Mà ở trong lúc bối rối này, đám người Lục Đạo Duẫn thì là vội vàng chạy tới trước thi thể của Trương Minh Quân, chỉ thấy khí huyết của hắn đã sớm triệt để hao hết, không còn sinh cơ, chỉ là trên mặt vẫn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt ảm đạm trừng trừng, lập tức cảm thấy có một chút thương cảm.
Phương Quý đứng ở phía xa nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy tư vị trong lòng rất là cổ quái.
Hắn trước kia ngay cả đám người Lục Đạo Duẫn cũng chướng mắt, lại càng không cần phải nói đến Trương Minh Quân, trong mắt hắn Trương Minh Quân bất quá chỉ là tùy tùng của Lục Đạo Duẫn mà thôi, còn không bằng tên ma cà bông Triệu Hồng, tối thiểu là vào thời điểm nhàm chán có thể vui đùa với đối phương, nhưng lại không nghĩ tới, ở trong trận chiến với Quỷ Thần này, Trương Minh Quân ngược lại là biểu hiện ra khí phách viễn siêu sự tưởng tượng của hắn, khiến cho hắn có một chút kinh hãi.
"Thật kỳ quái, vị Trương Minh Quân này còn có lão tông chủ Đông Lai Tông kia, thực lực đều là vô cùng bình thường, có thể nói là hạng chót ở trong cảnh giới Trúc Cơ, làm sao hết lần này tới lần khác bọn hắn lại đều có thể thi triển ra lực lượng siêu việt bản thân, đó đến tột cùng là cái gì?"
Hắn đã ghi tạc một màn Trương Minh Quân xuất chưởng vào trong lòng, nhưng bây giờ hắn không còn thời gian để nhớ lại.
Tất cả mọi người đều biết tình thế hiện tại rất nghiêm trọng, bởi vậy cũng không dám kéo dài thời gian, chỉ trong thời gian uống cạn chung trà, liền đã phong ấn toàn bộ Hắc Liên trên mặt đất vào trong quyển trục, lúc này liếc mắt nhìn một cái, liền có thể nhìn thấy ở trên quyển trục của Quách Thanh sư tỷ, ấn ký Hắc Liên cơ hồ đã triệt để phủ đầy, sắc mặt của Quách Thanh sư tỷ cũng đều hưng phấn có một chút đỏ lên, ai biết ở phía trên kia đã có bao nhiêu Hắc Liên?
3000? Hay là 4000 5000?
"Đoạt 3 vị trí đầu hẳn là đã không thành vấn đề?" Phương Quý thầm nghĩ trong lòng, ngược lại là ẩn ẩn thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Trước đó hắn mặc dù một mực lăn lộn rất tốt tại Tôn Phủ, không biết đạt được sự hâm mộ của bao nhiêu người, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có một chút không thoải mái, nhất là khi sau khi nhìn thấy Quách Thanh sư tỷ cùng với tu sĩ Hẻm Phế Nhân, loại cảm giác không thoải mái này càng là lúc nào cũng xông ra, khiến cho hắn coi như qua lại có tư vị tại Tôn Phủ, từ đầu đến cuối cũng không thể hưởng thụ thỏa thích giống như thời điểm ở Thái Bạch Tông.
Nhưng bây giờ, sau khi giúp đỡ đám người sư tỷ làm chuyện lớn như thế, trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Vào lúc trong lòng đang nghĩ ngợi, mọi người đã dọn dẹp sạch sẽ hết thảy vết tích trong vùng thung lũng này, Quách Thanh sư tỷ nói một tiếng "đi", bọn hắn liền cùng nhau rời khỏi vùng thung lũng này, trong thung lũng lập tức trở nên im ắng, chỉ có thi cốt của những bách tính bị Quỷ Thần thôn phệ kia dùng hốc mắt trống trơn lẳng lặng nhìn lên trời, Ma Linh cũng tốt, Quỷ Thần cũng tốt, vào lúc này cũng đều đã triệt để mất đi tung tích.