Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 534 - Chương 534: Nuốt Mất

Chương 534: Nuốt mất Chương 534: Nuốt mất

Tên tiểu quỷ kia cũng đã tiến vào, chỉ là nhìn nét mặt của hắn làm sao lại có vẻ hơi nhẹ nhõm, còn có một chút hung ác?

Ta thế nhưng là Quỷ Thần...

"Ha ha, quản các ngươi làm trò gì, hôm nay đều chắc chắn sẽ trở thành đồ ăn của bản tọa..."

Nghe được Linh Thể đần độn kia nói ra cái gì mà thuốc bổ, Hồng Bào Ác Quỷ lập tức giận dữ, có một loại cảm giác bị mạo phạm theo bản năng, thế là hắn đột nhiên cười như điên, quanh người đột nhiên bạo phát ra vô tận huyết khí, giống như là một vùng huyết hải lưu động, trong nháy mắt liền tràn ngập ra cả tòa đại điện, huyết khí dữ tợn biến hóa, giống như một con Ác Ma, phóng về phía Phương Quý cùng với tiểu Ma Sư.

"Đánh hắn!" Nhưng cũng đúng vào lúc này, Phương Quý đang thở hồng hộc bỗng nhiên cắn răng hét lớn lên, là người đầu tiên lao đến.

"Chỉ bằng vào một chút bản lãnh của các ngươi, cũng muốn..." Hồng Bào Ác Quỷ cười to, trên mặt tràn đầy vẻ trêu tức nhìn qua thân thể đơn bạc của Phương Quý.

Tâm niệm vừa động, liền có mấy đạo huyết khí hóa thành trường thương sắc nhọn đâm về phía thân thể của Phương Quý, rít lên dữ dội, mắt thấy đã sắp trực tiếp xuyên thủng Phương Quý, bất quá cũng đúng vào lúc này, lời nói phía sau của hắn bỗng nhiên cũng không nói ra được, bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy, mấy thanh trường thương màu máu đi đến trước người của Phương Quý, thế mà bị một loại lực lượng quỷ dị nào đó áp chế, trực tiếp bắn ngược trở về.

Ngược lại là Phương Quý thừa cơ vọt tới trước người hắn, đưa tay chính là đập tới một quyền.

"Bành!" Hồng Bào Ác Quỷ trực tiếp bị nện bay vào bức tường đối diện, từ từ tuột xuống.

"Ha ha ha, ở trong toà đại điện này, ai có thể đánh thắng được hắn chứ?" Tiểu Ma Sư mừng rỡ cười ha ha, nhìn Hồng Bào Ác Quỷ không biết tự lượng sức mình, cảm giác giống như là nhìn một kẻ ngu.

"Muốn chết, muốn chết, đám huyết mạch thấp kém các ngươi, làm sao dám..." Hồng Bào Ác Quỷ vừa kinh hãi vừa giận dữ, gần như không dám tin tưởng cái kết quả này, rống giận một tiếng, huyết khí bành trướng, nhào tới một lần nữa.

"Dám cái đầu ngươi!" Phương Quý giận dữ lại là đập tới một quyền: "Lại muốn tính toán ta?"

Lúc này ở trong lòng của hắn quả nhiên là còn có một chút sợ hãi, ai có thể nghĩ tới, vị Quỷ Thần này thế mà lại âm hiểm như thế, lúc ấy đã đánh cho đối phương ngay cả một chút thịt cũng đều nhìn không thấy, kết quả đối phương thế mà còn chưa có chết, nếu như ngay lúc đó đối phương không muốn đoạt xá mình, chỉ muốn lặng lẽ trở về Tôn Phủ, mà nếu như lúc ấy người mà đối phương lựa chọn đoạt xá không phải là mình, nếu như mình không có tòa đại điện này...

Bất luận là một loại khả năng nào, đối với mình cùng với đám người sư tỷ mà nói, cũng đều là tai ương ngập đầu!

Nghĩ như vậy, trong lòng của Phương Quý quả nhiên là vừa hãi vừa sợ.

Bây giờ sự sợ hãi kia đã hoàn toàn hoá thành nộ khí, thế là hắn càng thêm nổi giận đùng đùng, một bồn lửa giận rơi lên trên người của Hồng Bào Ác Quỷ.

Một quyền tiếp lấy một quyền, đánh cho Hồng Bào Ác Quỷ liên tục hét lớn, trong lòng kinh sợ không có cách nào hình dung, hắn cũng không biết đã thi triển phản kích bao nhiêu lần, nhưng Huyết Khí Hồng Bào hắn bình thường vẫn lấy làm kiêu ngạo, vào lúc này thế mà không có tác dụng, thật giống như là trong toà đại điện này có một loại lực lượng thần bí nào đó, chế trụ linh lực của hắn, bởi vậy hắn giống như là không có sức lực để trói gà, chỉ có thể bị đánh...

Hồng Bào Ác Quỷ muốn phản kích, bị Phương Quý nắm lấy cổ áo áp vào tường đánh.

Hồng Bào Ác Quỷ muốn phi thân chạy trốn, bị Phương Quý túm áo bào đỏ lôi trở về tiếp tục đánh.

Hồng Bào Ác Quỷ ôm đầu co lại thành một đoàn, giảm bớt diện tích bị đánh, kết quả là Phương Quý duỗi chân, cưỡi ở trên người hắn đánh.

"Đây là nơi quái quỷ gì?"

"Đây là đã xảy ra chuyện gì?"

"Tên tiểu tử này là ai?"

Ở dưới từng quyền nện xuống, Hồng Bào Ác Quỷ rốt cục đã phát sợ, sự hoảng sợ trong nội tâm khó mà áp chế dâng lên, đối mặt với Phương Quý hung ác không gì sánh được, hắn thậm chí đã sinh ra một loại ý sợ hãi, hắn cảm giác được chính mình nếu cứ tiếp tục bị đánh như thế, sẽ có khả năng ngay cả linh tính tự thân cũng đều sẽ bị đối phương cứng rắn đánh tan, hết lần này tới lần khác bị Phương Quý cưỡi ở trên người, trốn cũng không thể trốn thoát.

"Khinh người...ngươi khinh người quá đáng..." Thế là Hồng Bào Ác Quỷ ở trong sự tuyệt vọng, rốt cục cũng trở nên hung ác, huyết khí quanh người đột nhiên bùng nổ, tràn ngập ra giữa không trung, cũng che khuất hai mắt của Phương Quý, mà trong huyết khí, lại có một đạo ánh đen chui ra.

Đạo ánh đen kia thoát ly ra khỏi huyết khí, đạt được sự tự do, lập tức vội vàng bay về phía cửa chính đại điện, như chó nhà có tang.

Nhưng mà...

"Ầm!" Ánh đen đâm vào trên cửa chính đại điện, cửa chính thì bất động, ánh đen ngược lại là bị bắn ngược trở về.

"Ha ha ha ha...đồ đần, cánh cửa kia là không thể trốn thoát được!" Tiểu Ma Sư ở bên cạnh lại lập tức chỉ vào ánh đen cười phá lên, hết sức vui mừng!

"Ta...ta muốn giết các ngươi..." Đạo ánh đen kia thẹn quá hoá giận, biết khó mà chạy ra từ nơi đây, liền cũng lập tức dâng lên ý niệm liều mạng, trong lúc linh thức mở ra, xác định được Phương Quý là không thể trêu chọc, thế là hắn đột nhiên chuyển đổi phương hướng, vọt thẳng về hướng tiểu Ma Sư...

Nếu như trốn không thoát, vậy cũng chỉ có thể trước tiên chế trụ tên gia hỏa ngây ngốc này rồi lại nói, tốt xấu là ở trong tay cũng có thứ để cậy vào.

"Đến hay lắm..."

Nhưng hắn không nghĩ tới là, thấy hắn lao tới với khí thế hung hăng, tiểu Ma Sư chợt lộ ra vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng, bỗng nhiên há to miệng, đạo ánh đen kia, giống như là tiến vào vòng xoáy, lại giống như là chủ động chui vào, trực tiếp liền bị tiểu Ma Sư dùng một ngụm nuốt.

"Ta..." Hồng Bào Ác Quỷ phun ra thanh âm cuối cùng, nhưng lại là im bặt mà dừng, lưu lại dư uẩn vô tận...

Mà tiểu Ma Sư thì chợt ngậm miệng lại, sau đó dùng hai bàn tay bịt miệng, giống như là sợ hắn lại trốn thoát, chỉ thấy bụng của nó chợt trương phình lên, giống như có thể nhìn thấy ở mặt ngoài cái bụng có vết tích lồi lõm xuất hiện, qua nửa ngày mới dần dần ngừng lại, tiểu Ma Sư lúc này mới thả tay bịt miệng ra, cẩn thận nấc một cái, vuốt ve cái bụng của chính mình, lộ ra biểu lộ rất là mừng rỡ.

"Này thì đoạt xá ta..."

"Này thì ăn người..."

"Này thì ăn lão tông chủ..."

Mà vào lúc này, Phương Quý vẫn còn đang ra sức đánh ở trong mảnh khí huyết kia, một bồn lửa giận đều phát tiết đi ra, chỉ là huyết khí trước đó còn có biến hóa yêu dị kia, vào lúc này lại giống như là biến thành vật chết, đã ngoan ngoãn, không nhúc nhích.

"Này này này, đừng đánh nữa..." Tiểu Ma Sư vội vàng đi qua ngăn cản, cười nói: "Đó không phải là hắn, hắn chân chính đã bị ta nuốt mất..."

"Nuốt mất?" Phương Quý cũng có cảm giác mình dường như đánh mảnh huyết ý này như thế nào cũng đều không có phản ứng, thở hổn hển quay đầu lại, lập tức liền chú ý đến cái bụng căng phồng của tiểu Ma Sư, nghẹn họng nhìn trân trối hỏi: "Nuốt lúc nào?"

Bình Luận (0)
Comment