Mà vào lúc Phương Quý đang nói chuyện với Thanh Vân Gian, ở trên tiên đài bên ngoài chiến trường, ba đại thiên kiêu Huyền Nhai Cổ Nguyệt, Thanh Vân Linh Ngọc cùng với Thương Nhật Bạc cũng đột nhiên phóng lên tận trời, thân hình giống như ba đạo Chân Long uốn cong nhưng có khí thế, bay ngang qua bầu trời, vọt vào trong chiến trường Ma Vực.
"Giết..." Ba người bọn hắn xuất thủ toàn lực, thần quang sáng rọi, trong chốc lát liền đánh bay không biết bao nhiêu người, xé rách bao nhiêu trận thế.
Toàn bộ chiến trường lập tức thay đổi, tu sĩ Bắc Vực có xu thế sụp đổ.
"Mấy người các ngươi rốt cục cũng chịu ra tay rồi?"
Ở trong chiến trường Ma Vực, Phương Quý vừa thấy được mấy người Thanh Vân Linh Ngọc vọt vào chiến trường liền đại khai sát giới, lập tức vừa sợ vừa giận, vội vã muốn tiến lên nghênh đón bọn hắn, mà đối với Thanh Vân Gian đi theo bên cạnh mình, hắn quả nhiên là không có một nửa điểm dục vọng giao thủ, thậm chí còn có một chút trốn tránh đối phương, ở trong vô số người Tôn Phủ, lúc này hắn không muốn nhìn thấy nhất, chính là Thanh Vân Gian, không muốn giao thủ nhất cũng là đối phương, bởi vậy ở trong một tiếng quát chói tai, hắn đưa tay đánh tan bí pháp Thanh Vân Gian thi triển, thân hình như điện, liền đã vội vã lao đi...
Nhưng Phương Quý không nghĩ tới chính là, Thanh Vân Gian dường như đã sớm dự liệu được Phương Quý sẽ chạy đi, vào thời điểm Phương Quý rút lui, thân hình của hắn cũng biến hóa, hóa thành một mảnh thanh vân đi theo sát Phương Quý lướt về phía trước, thế mà không chậm hơn so với Phương Quý bao nhiêu, trước kia Phương Quý liền biết Thanh Vân Gian có một đạo bí pháp Lưu Vân, tu luyện cực kỳ không tệ, bây giờ đã thấy được sự huyền diệu của pháp này.
Phương Quý một lòng muốn chạy, lại bị Thanh Vân Gian cuốn lấy, trong lúc cấp thiết đã có một chút tức giận, vừa định dùng biện pháp nào đó vùng thoát khỏi Thanh Vân Gian, Thanh Vân Gian đã mở miệng: "Phương huynh, thân là bằng hữu, ngươi ngay cả một cái cơ hội giao thủ công bằng cũng không chịu cho ta?"
Câu nói này lọt vào trong tai của Phương Quý, đáy lòng hắn chấn động không hiểu, xoay người lại.
Hắn thấy được con mắt của Thanh Vân Gian, chỉ thấy đối phương tràn đầy chua xót, mang theo nụ cười khổ sở nhìn chính mình.
Trong lòng của Phương Quý bỗng nhiên có một chút nổi giận, quát to: "Bời vì coi ngươi là bằng hữu nên ta mới không đánh với ngươi, vì ngươi không phải là đối thủ của ta!"
Lời này nếu như vào lúc bình thường, vô luận nghe vào trong tai của ai, ít nhiều cũng có hương vị bị vũ nhục, nhưng lúc này Phương Quý nói rất chân thành, Thanh Vân Gian nghe thế cũng không có lộ ra vẻ bực tức gì, ngược lại là lộ ra chút ý vui mừng, hắn chỉ là khẽ trầm mặc một chút, sau đó khe khẽ lắc đầu, nói: "Không phải là đối thủ của ngươi, cũng phải thử một chút, huyết mạch Tôn Phủ sẽ không dễ dàng nhận thua!"
Phương Quý lập tức chăm chú nhíu lông mày lại, thoáng nhìn ra phía ngoài tiên đài, quát: "Là Bạch Thiên Đạo Sinh buộc ngươi tiến đến?"
Thanh Vân Gian không thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói: "Coi như là Bạch Thiên Đạo Sinh đại nhân không nói, ta cũng sẽ tiến đến, ai bảo ta kết giao với một bằng hữu như ngươi chứ? Nếu bằng hữu của ta đã đạt tới mức độ này, vậy ta vô luận như thế nào cũng muốn tới đây phụng bồi ngươi một phen..."
"Kẻ điên, ta lặp lại một lần nữa, ta không muốn đánh cùng với ngươi!"
Phương Quý hận đến cắn răng, đột nhiên đưa tay, một đạo cuồng phong cuốn tới, quét cho Thanh Vân Gian mở mắt không ra, mà Phương Quý thì đã thừa cơ bỏ chạy về nơi xa, lúc này ở một bên khác trong chiến trường, mấy người Thanh Vân Linh Ngọc đều đã tiến hành đại khai sát giới tu sĩ Bắc Vực, có ba đại thiên kiêu bọn hắn xuất thủ, tu sĩ Bắc Vực lúc này đã hiện ra xu thế bại lui.
Đối thủ Phương Quý để mắt tới là ba người bọn hắn, không muốn dây dưa cùng với Thanh Vân Gian.
Hơn nữa ở sâu trong nội tâm của hắn, thực sự cũng không muốn giao thủ cùng với Thanh Vân Gian, điều đó khiến cho hắn cảm thấy cực kì thống khổ.
Nhưng hắn không nghĩ tới, cơn cuồng phong kia bay tới, áo bào của Thanh Vân Gian nhấc lên, tạo nên tầng tầng linh quang, thế mà xua tan cơn cuồng phong kia đi, sau đó thân hình bồng bềnh, rất nhanh liền lại chạy tới sau lưng Phương Quý, trong lúc nhấc tay, tuyết bay xuống đầy trời, ở trong tuyết bay kia, lại chợt có từng mảnh lá đỏ rụng bay múa, chính là dị bảo Ma Sơn, một mảnh lá rụng bay ở giữa không trung, trong chốc lát hóa thành hai mảnh, hai mảnh lại hóa thành bốn mảnh, trong chớp mắt đã là lá đỏ rơi khắp nơi trên đất, xen lẫn với tuyết trắng, ngăn cách thiên địa to như vậy thành hai nửa.
"Phương huynh, ngươi dường như có một chút quá coi thường ta..." Thanh Vân Gian lồng hai tay trong tay áo, đạp không mà ra từ trong tuyết bay cùng với lá đỏ, lẳng lặng nhìn Phương Quý, nói: "Ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu như ngươi không sử dụng sức mạnh thực sự mà nói, cũng sẽ không làm gì được ta, huống hồ lần này vì khiêu chiến ngươi, ta cũng đã làm đầy đủ chuẩn bị, lấy dị bảo trong tộc, càng là dùng kim châm kích phát mười hai phần tiềm lực huyết mạch..."
"Ngươi phải làm đến loại trình độ này sao?" Phương Quý bị vây ở trong tuyết vừa vội vừa tức, tức giận quay đầu nhìn về hướng Thanh Vân Gian hỏi: "Nhất định phải bức ta như thế?"
"Phương huynh, là ngươi đang ép ta!" Thanh Vân Gian nghe Phương Quý nói, bỗng nhiên lộ ra biểu lộ cay đắng, nở nụ cười khổ, nói: "Phương huynh, chúng ta rõ ràng có thể không cần đi đến một bước này, trước đó chúng ta đã từng thảo luận về vấn đề này, vì cái gì chứ? Phương huynh rõ ràng là không giống với những người kia, ngươi có tiền đồ mà tất cả mọi người hâm mộ, ngươi rõ ràng có thể trở thành người giống như chúng ta, lại vẫn cứ muốn pha trộn cùng với bọn hắn?"
"Phương huynh..." Thần sắc của hắn bỗng nhiên trở nên có một chút ảm đạm: "Chúng ta rõ ràng có thể một mực làm bằng hữu, vì sao ngươi nhất định phải đối địch với Tôn Phủ?"
Thanh âm của Thanh Vân Gian không lớn, nghe cũng không giống như là đang chất vấn, thậm chí không giống như là phàn nàn.
Ở trong giọng nói của hắn, chỉ là tràn đầy bất đắc dĩ cùng với không hiểu.
Phương Quý lý giải sự bất đắc dĩ cùng với không hiểu của đối phương, nhất thời trong lòng cũng có một chút ngột ngạt, sau khi hắn trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Vân Gian, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn một chút, nói: "Ta đã từng muốn tu hành thật tốt tại Tôn Phủ, ngay vào trước đây không lâu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta cuối cùng vẫn phát hiện ra, ta không có cách nào trở thành người Tôn Phủ, cũng không có khả năng một mực tu hành tại Tôn Phủ!"
Thanh Vân Gian ngẩng đầu lên, đầy mắt đều là nghi vấn.
"Bởi vì các ngươi không lưu cho người khác đường sống..." Phương Quý cắn răng, dứt khoát thống khoái nói ra, căm hận nói: "Lúc đầu ta dự định giúp ta sư tỷ một lần, cũng coi như trả sạch nhân tình đồng môn, sau đó nàng lẫn vào tốt hay xấu vậy thì cũng không liên quan gì đến ta, ta cũng liền có thể an tâm tu hành, nhưng kết quả thì sao? Các ngươi ngay cả một tia đường sống cũng không cho nàng, ta lại làm sao có thể nhìn nổi? Hiện tại ta lăn lộn tại Tôn Phủ cũng không tệ, có ăn có uống, nhưng Tôn Phủ làm việc ác như vậy, nếu có một ngày ta cũng phạm tội, Tôn Phủ há lại sẽ cho ta một con đường sống?"