"Chỗ như vậy, ngươi nói ta có ở được hay không?"
Thanh Vân Gian nghe những lời này, có vẻ hơi ngạc nhiên, dường như không nghĩ tới Phương Quý sẽ trả lời như vậy, một lát sau hắn mới lắc đầu theo bản năng nói: "Không giống nhau, Phương huynh, ngươi làm sao lại giống với bọn hắn, ta thật sự coi ngươi là bằng hữu, Tôn Phủ cũng thật sự nguyện ý tiếp nhận ngươi, ngươi sẽ có thể thực sự trở thành người Tôn Phủ, ngươi sẽ cao quý hơn bọn hắn xa xa..."
"Ta cũng thật sự coi ngươi là bằng hữu!" Phương Quý nhìn thoáng qua chiến trường phía ngoài xa xa, cắn răng, nghiêm túc nhìn về hướng Thanh Vân Gian, nói: "Nhưng mà thịt heo đậu hũ, cuối cùng cũng không thể hầm chung trong một nồi, hai ta là bằng hữu, không có nghĩa là ta liền có thể trở thành bằng hữu cùng với Tôn Phủ, đây là hai chuyện khác nhau..."
Sắc mặt của Thanh Vân Gian đã trở nên có một chút xoắn xuýt, bờ môi lúng túng, khiến cho Phương Quý cũng đều có một chút không đành lòng.
"Ngươi có biết không?" Sau khi trầm mặc một hồi, thanh âm của Phương Quý hòa hoãn một chút, tiếp tục nói: "Kỳ thật trước đó ta cũng không biết chính mình là người nơi nào, ta có thể là người Bắc Vực, cũng có thể là người Đông Thổ, thậm chí có khả năng chính là huyết mạch Tôn Phủ, bởi vì ta vốn chính là một kẻ không ai muốn, bị ném vào trong thôn Ngưu Đầu, hiện tại người trong thôn Ngưu Đầu cũng đều đã chạy, ta lại càng không biết mình tới từ đâu, cũng là vì như thế, đối với ta mà nói ở lại nơi nào cũng giống nhau, bởi vì chỗ nào cũng có thể là tộc nhân của ta, Tôn Phủ cũng có khả năng..."
"Nhưng hiện tại ta đã xác định được một sự kiện, ta có thể là người ở bất kỳ địa phương nào, nhưng tuyệt đối không có khả năng là người Tôn Phủ!"
Bờ môi của Thanh Vân Gian run rẩy, gian nan hỏi một câu: "Vì sao?"
"Bởi vì ta từ đầu đến cuối đều không thích đối với toàn bộ Tôn Phủ các ngươi..." Phương Quý lắc đầu, nói: "Cho nên coi như ta là người Tôn Phủ, ta cũng sẽ không thừa nhận!"
Bầu không khí ở trong sân bỗng nhiên trở nên ngột ngạt mà trầm mặc, gió lạnh gào thét mà qua, cuốn theo mùi máu tanh trong chiến trường!
Thanh Vân Gian đứng ở trong phong tuyết cùng với lá đỏ, trầm mặc thật lâu, sau đó hắn mới bỗng nhiên chỉnh đốn trang phục khom người, thi lễ một cái đối với Phương Quý, nói: "Phương huynh, ta biết được tâm ý của ngươi, mặc dù hơi đau lòng một chút, nhưng lại không có cách nào cải biến ý nghĩ của ngươi, càng là không có cách nào cải biến thân phận của ta, nếu như thế, cũng chỉ có một trận chiến, mới có thể giải thích cho phần tình nghĩa này của chúng ta..."
Hắn vừa nói chuyện, vừa rút ra một thanh trường kiếm vỏ màu trắng phong cách cổ xưa, chân thành nói: "Ta chính là Tôn Phủ An Châu đệ tử chi thứ Thanh Vân gia Thanh Vân Gian, tu vi Trúc Cơ trung giai, nguyện chiến một trận công bằng với Phương huynh, chết sống có số, chỉ nguyện an tâm..."
Nhìn qua bộ dáng nghiêm túc của hắn, Phương Quý chăm chú nhíu lông mày lại.
"Nhất định phải như vậy sao?" Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt của Thanh Vân Gian, thấp giọng hỏi.
Thanh Vân Gian ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Phương Quý, nói: "Huyết mạch Tôn Phủ, cũng có huyết mạch Tôn Phủ kiêu ngạo!"
Phương Quý trở nên trầm mặc, lúc này, chiến trường ở phía ngoài đang rất kịch liệt, Quách Thanh sư tỷ nỗ lực xuất thủ, chống đỡ Thanh Vân Linh Ngọc, mà bọn người Cam Ngọc Thiền, Yến Lăng cùng với Kim Tam Xích thì liên thủ chống đỡ Thương Nhật Bạc, thế nhưng Huyền Nhai Cổ Nguyệt lúc này lại không có ai có thể ngăn, khí thế như rồng, đại khai sát giới đối với tu sĩ Bắc Vực, mỗi một hơi thở đi qua, cũng có không biết bao nhiêu người mất mạng ở dưới tay của hắn.
Rõ ràng đã là thời điểm gấp nhất, nhưng Phương Quý lại không vội, hắn nghiêm túc nhìn Thanh Vân Gian một chút, nói: "Trước đó có phải ta đã đáp ứng mời ngươi uống rượu?"
Thanh Vân Gian cảm thấy nao nao, gật đầu nhẹ, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ.
Phương Quý gỡ hồ lô ở bên hông xuống, uống một ngụm lớn, sau đó ném cho Thanh Vân Gian.
Thanh Vân Gian tiếp nhận, hơi do dự một chút, liền học dáng vẻ của Phương Quý uống một hớp rượu, ngược lại là ho sặc một tiếng, trên gương mặt nổi lên vẻ đỏ ửng, hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phương Quý một chút, cười nói: "Cũng không nghĩ tới Phương huynh lại mang theo dạng rượu ngon này trên người!"
Phương Quý cười nói: "Trước kia luôn luôn uống rượu của ngươi, bây giờ mời ngươi uống rượu, tự nhiên là phải lấy ra đồ tốt nhất!"
Thanh Vân Gian cười ném hồ lô trở lại, nói: "Phương huynh là người nói lời giữ lời!"
Phương Quý nhận lấy hồ lô, ôm vào trong ngực, cúi đầu không nói.
Thanh Vân Gian uống rượu xong thì là hào tình vạn trượng, cười nói: "Rượu cũng đã uống xong, vậy thì hãy chiến một trận thống khoái đi, Phương huynh, đây là sự tôn trọng sau cùng, ngàn vạn lần đừng có nhường ta, ngươi cũng biết, trận chiến này có quá nhiều người nhìn, ta bại cũng không được, cũng không lui được, càng là không muốn một chút mặt mũi cuối cùng này cũng mất đi, cho nên chúng ta hãy luận bàn một trận nghiêm túc, hãy xuất ra bản lĩnh thật sự của ngươi..."
Vừa nói chuyện, hắn đột nhiên rút kiếm xông về phía Phương Quý.
Đầy trời đầy đất, tuyết bay lá đỏ, đều là tuôn theo phương hướng một kiếm này của hắn, vạn dặm rực rỡ, trông rất đẹp mắt.
Phương Quý ôm hồ lô, không nhúc nhích, thẳng đến lúc một kiếm kia đi tới trước người, hắn mới đột nhiên đưa tay, ầm một tiếng, một tòa Ma Sơn dấy lên tầng tầng hỏa diễm bỗng nhiên giáng xuống từ trên trời, trấn áp mấy chục trượng phạm vi xung quanh.
Phương Quý xoay người lại, tràn đầy trên mặt đều là nước mắt, nhấc tay áo lau mặt, vọt về phía Huyền Nhai Cổ Nguyệt ở nơi xa.
Ở phía sau Ma Sơn giáng xuống từ trên trời, trấn áp mấy chục trượng phạm vi xung quanh ở phía dưới, đá vụn bắn ra, hỏa diễm tán loạn, huyền pháp của Thanh Vân Gian cũng được, bí thuật cũng được, ở phía dưới tòa Ma Sơn này đều bị trấn áp thành một mảnh khói bụi dễ như trở bàn tay.
Phương Quý nhấc tay áo lau nước mắt, trực tiếp vọt về phía Huyền Nhai Cổ Nguyệt, không quay đầu nhìn lại một chút nào.
Trong thời gian bị Thanh Vân Gian quấn lấy, tối thiểu lại có mười mấy người táng mệnh ở dưới sự xuất thủ tàn nhẫn của Huyền Nhai Cổ Nguyệt, Phương Quý cũng biết là không thể để cho đối phương tùy ý giết tiếp, hoặc có thể nói là Phương Quý lúc này đã còn cân nhắc những thứ loạn thất bát tao kia, hắn lúc này tâm loạn như ma, thế là dứt khoát cái gì cũng không muốn, chỉ là cắn chặt hàm răng vọt về phía Huyền Nhai Cổ Nguyệt đang đại khai sát giới trong đám người, thấy Huyền Nguyệt Cổ Nguyệt đang cười lạnh, đâm một thương về phía trái tim của Ngô Nhan, vào lúc này Phương Quý cũng đã chạy tới.
Một bàn tay vượt ngang qua hư không, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bắt lấy cán cây thương kia.
Huyền Nhai Cổ Nguyệt đang giết đến lúc cao hứng, những chỗ đi qua không có ai địch nổi hắn, nhưng không ngờ được lại bỗng nhiên bị người ta tóm lấy cán thương, thế mà giống như là bị kìm sắt kẹp lấy vậy, thần lực ẩn chứa trên thân thương tiêu tán trong chốc lát, không nhúc nhích lơ lửng trong không trung, hắn hơi giật mình một chút, xoay người lại, liền thấy được Phương Quý hai mắt đỏ lên, nước mắt vẫn đang chảy, lập tức cười phá lên.