"Tôn chủ đã hỏi câu này, Triệu mỗ cũng có một câu muốn hỏi tôn chủ một chút..." Vào lúc này tông chủ Thái Bạch Tông bỗng nhiên bình tĩnh mở miệng, sắc mặt nhàn nhạt, nói khẽ: "1500 năm qua đi, Tôn Phủ làm việc càng ngày càng cực đoan, mắt càng ngày càng cao, tâm càng ngày càng tham, tu sĩ Bắc Vực ở trong mắt của các ngươi cũng càng lúc càng không giống như là người, các ngươi liền thật sự cảm thấy tu sĩ Bắc Vực sau khi thua ở trong tay Đế Tôn, liền không còn có dũng khí giảng đạo lý cùng với các ngươi sao?"
Hắn chậm rãi nói, thanh âm lạnh dần: "Trong Thập Cửu Châu Bắc Vực, bây giờ đã có ba châu loạn, Đế Tôn đã từng có động thái nào? Mà Huyền Nhai đại nhân ngươi làm việc cũng là rất lạnh lùng cực đoan, chẳng lẽ ngươi cũng muốn biến An Châu thành châu đại loạn thứ tư sao?"
Đối chọi gay gắt, không rơi vào thế hạ phong.
Đối thoại ở giữa tông chủ Thái Bạch Tông Triệu Chân Hồ cùng với tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích, tạo ra cho người ta một loại cảm giác phi thường ngạc nhiên, tôn chủ An Châu chính là đại biểu cho Tôn Phủ, cường đại, tôn quý, cao cao tại thượng, mà tông chủ Thái Bạch Tông thì cực kỳ giống Bắc Vực, nhỏ yếu, hèn mọn, dường như vĩnh viễn cũng không thể đứng ngang hàng cùng với Tôn Phủ, nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này hắn chính là đang ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn qua Huyền Nhai Tam Xích có tu vi cao hơn hắn trọn vẹn một cảnh giới, thẳng thắn nói chuyện, liền giống như là tu sĩ Bắc Vực trong 1500 năm qua, rốt cục cũng đã ngẩng đầu nói chuyện.
Loại thái độ này khiến cho người ta không quen, cũng càng không thích.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bởi vì thái độ nghiêm túc của hắn, lời hắn nói ra, lại khiến người ta không thể không cân nhắc.
Lúc này tôn chủ An Châu đang lạnh lùng nhìn tông chủ Thái Bạch Tông, trong lòng đang có suy nghĩ như núi hô biển động đồng thời trào lên, trên mặt mặc dù lãnh ngạo, không để tông chủ Thái Bạch Tông vào trong mắt một chút nào, trong lòng cũng đã lặp đi lặp lại của lời nói của đối phương một ngàn lần!
"Ba lão quái vật kia làm sao lại đến?"
Quan Phủ Lão Tam, chính là đệ tam tổ Quan gia, là lão quái hiện thân tại thế gian hơn một ngàn năm trước, nghe nói Quan gia vào hơn một ngàn năm trước có ba vị huynh đệ xuất hiện, ba người này không có chỗ nào mà không phải là kỳ tài bất thế, thiên tư kinh diễm, quang diệu chói mắt, nhưng nếu như không có Đế Tôn nhập chủ Bắc Vực, đại khái là ba người bọn hắn sẽ nghênh đón thời đại thuộc về bọn hắn ở Bắc Vực, tối thiểu cũng sẽ phong quang trong hàng trăm năm...
Nhưng kết quả là Đế Tôn tới, hắn cầm yêu đao trong tay, giết lão đại cùng với lão nhị, chỉ để cho lão Tam sống, thế là, thời đại của ba vị thiên kiêu chi tử này còn chưa bắt đầu đã kết thúc, Quan gia phong bế, từ đó không còn liên lạc với ngoại giới, mà lão Tam còn sống duy nhất này, cũng bắt đầu từ khi đó, bế tử quan, trong ngàn năm qua, không còn liên lạc qua cùng với bất luận kẻ nào, giống như là đã chết rồi...
Nhưng mà cũng có người chưa quên hắn!
Nhất là loại lão quái vật đã từng giao thủ với Đế Tôn mà không có chết, càng không phải là người mà Huyền Nhai Tam Xích có thể khinh thường.
Mà chủ nhân Vân Vụ Sơn Tây Xuyên, thì vốn là một vị ẩn sĩ nào đó tại 1500 năm trước, lúc ấy Đế Tôn tràn đầy sát khí tung hoành Bắc Vực, muốn kiểm soát thiên hạ, Vân Vụ tiên sinh liền chờ đợi ở trên đường đi của Đế Tôn, mời Đế Tôn đánh một ván cờ, có ý đồ nhờ vào đó bỏ đi sát niệm trong lòng của Đế Tôn, cứu vớt lê dân Bắc Vực, kết quả của ván cờ kia là Vân Vụ tiên sinh thắng, nhưng đọ sức ở bên ngoài ván cờ, Vân Vụ tiên sinh lại đại bại thua thiệt, bị Đế Tôn dùng ba quân cờ gõ nhẹ bàn cờ, chấn động đến mức miệng phun máu tươi, tu vi tổn hao nhiều...
Đế Tôn cũng không có giết hắn, ngược lại còn kính trọng hắn, bởi vì kỳ nghệ của hắn xác thực rất cao siêu, nhưng Đế Tôn cũng không có để ý tới hắn, bởi vì vị Vân Vụ tiên sinh này mặc dù có kỳ nghệ cao siêu, nhưng một thân tu vi bản lĩnh lại hơi kém, không có tư cách cản con đường của hắn...
Nhưng vị lão tiên sinh trong truyền thuyết này, một ngàn năm trăm năm trước không cản được con đường của Đế Tôn, nhưng bây giờ có cản đường của mình được hay không?
Về phần vị Sở Quốc Vô Nhan Đế trong truyền thuyết kia, thì lại càng thêm truyền kỳ, lúc trước Đế Tôn nâng đao đi tới phía bắc, lúc giết tới An Châu, Sở Đế thân là đệ nhất nhân An Châu ngay lúc đó dẫn binh nghênh chiến, kết quả đại bại thua thiệt, chỉ có một mình hắn giữ được tính mệnh và trốn thoát, từ đó về sau, tâm tính của vị Sở Đế này liền đại biến, cũng không biết là hắn ở trong một trận chiến kia, sợ Đế Tôn, hay là nhận phải đả kích gì khác, hắn bỏ hoàng vị, vô số người thân hảo hữu tìm hắn, hắn cũng từ trước tới giờ không gặp mặt, tự xưng là Vô Nhan Đế, có ý tứ là không có mặt mũi gặp người...
Ngược lại là Đế Tôn, sau một trận chiến kia, rất là khen ngợi có thừa đối với vị Vô Nhan Đế này, không có diệt đi truyền thừa hoàng thất Sở Quốc, ngược lại còn để cho Sở Quốc tiếp tục tồn tại, đương nhiên, theo Vô Nhan Đế không còn gặp người khác, Sở Vương Đình cũng ngày càng suy tàn, Sở Vương Đình bây giờ đã trở thành hoàng thất phàm tục phổ thông, đã sớm không còn đại tu sĩ, bàn về thực lực, thậm chí còn không bằng tiểu tiên môn phổ thông!
Mấy người kia, đều là bại tướng dưới tay của Đế Tôn lúc trước!
Nhưng mặc dù bọn hắn là bại tướng dưới tay, nhưng lại có ai dám khinh thường bọn hắn?
Dù sao cũng đều là lão quái vật đã từng giao thủ cùng với Đế Tôn mà không chết, tối thiểu là bây giờ tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích không dám coi thường những người này, nếu không dám coi thường, như vậy hắn cũng chỉ có thể nghiêm túc nghĩ tiếp thuận theo lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông...
Những lão quái vật này nếu như thật sự muốn xuất thủ đối phó chính mình, vậy Tôn Phủ An Châu có thể trấn áp được trận đại loạn này sao?
Còn nếu như không thể trấn áp được...
Trong lòng của Huyền Nhai Tam Xích, bỗng nhiên sinh ra một cỗ hơi lạnh thăm thẳm!
Trước đó tông chủ Thái Bạch Tông nói không sai, Thập Cửu Châu Bắc Vực, bây giờ đã có ba châu loạn, mà tôn chủ của ba châu kia, kết cục cũng đều có khác biệt, tôn chủ Kính Châu dẫn người chiến đấu với nghịch phỉ, kết quả lực lượng đóng quân tại Kính Châu Tôn Phủ thương vong thảm trọng, thẳng đến khi đại thế mất đi, tôn chủ Kính Châu mới mang theo một số thân tín và tộc nhân, chật vật trốn về Vụ Đảo, từ đây trở thành trò cười trong Tôn Phủ.
Tôn chủ Hồ Châu thấy tình thế không ổn, lập tức vứt bỏ Tôn Phủ Hồ Châu không để ý tới, mang người trốn về Vụ Đảo, mặc dù bảo toàn đại bộ phận huyết mạch Tôn Phủ tại Hồ Châu, nhưng lại bị tộc nhân xem thường, bây giờ không chịu nổi chế nhạo, đã đóng cửa không gặp người trong mười năm thời gian.