Còn nữa, rất nhiều người cũng bỗng nhiên ý thức được một cái vấn đề, nếu như tôn chủ An Châu chết sống cũng không chịu thừa nhận món bí bảo Ma Sơn ở trong tay của Tôn Phủ, vậy thì những tiên môn bọn hắn phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ lại thật sự khai chiến với Tôn Phủ An Châu vào lúc này, đánh đến mức đầu rơi máu chảy, sau đó xông vào trong kho tàng Tôn Phủ An Châu để xác nhận?
Nhưng thời cơ vẫn còn chưa tới...
Trong lòng cảm thấy hồ đồ, lập tức có người chần chờ nhìn sang tông chủ Thái Bạch Tông.
Đến lúc này, ngược lại là có rất nhiều người xem tông chủ Thái Bạch Tông là người cầm trịch theo bản năng.
"Ta tin tưởng lời nói của tôn chủ..." Nằm ngoài dự liệu, tông chủ Thái Bạch Tông nhìn qua Huyền Nhai Tam Xích, bỗng nhiên nói: "Dù sao tôn chủ cũng là đại tu sĩ Nguyên Anh, chủ nhân một châu, nếu tôn chủ nói bí bảo không nằm trong tay của Tôn Phủ, vậy thì tuyệt đối không phải là lừa gạt..."
"Cái gì?" Nghe thấy lời này, cũng lập tức khiến cho không biết bao nhiêu người kinh ngạc.
Sự tình vẫn còn chưa rõ ràng, ngươi là người nói chuyện có phân lượng nhất, trái lại còn lập tức tin tưởng đối thủ?
Bất quá vào lúc này, cũng đã có rất nhiều người suy nghĩ cẩn thận, tông chủ Thái Bạch Tông nói không sai, tôn chủ An Châu có lẽ sẽ bởi vì lấy món bí bảo Ma Sơn này mà không tiếc giao thủ cùng với tiên môn Bắc Vực, có lẽ sẽ không tiếc hủy món bí bảo này, để cho tu sĩ Bắc Vực chôn vùi cái ý niệm này, nhưng nếu như lấy thân phận của hắn, công nhiên nói dối ở trước mặt người khác, vậy thì không hợp với thân phận và tu vi của hắn.
Đến bực địa vị như hắn, nếu nói dối một cách tuỳ ý, nói không chừng đạo tâm cũng sẽ bị ảnh hưởng!
Kể từ đó, lời mà hắn nói có khả năng rất cao là sự thật...
"Mà chuyện Triệu mỗ muốn thỉnh giáo tôn chủ chính là..." Trong khi mọi người tâm thần đại loạn, tông chủ Thái Bạch Tông ngược lại là nhìn về hướng Huyền Nhai Tam Xích, chân thành nói: "Nếu như các toà Ma Sơn khác cũng triệt để thức tỉnh, đồng thời cũng xuất hiện động phủ như thế mà nói, vậy thì bí bảo ở bên trong..."
Huyền Nhai Tam Xích có một chút hứng thú nhìn tông chủ Thái Bạch Tông, cười nhạt nói: "Đều dựa vào bản sự!"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe vậy, cũng bỗng nhiên cười cười, chắp tay nói: "Có câu nói này của tôn chủ, Triệu mỗ liền yên tâm..."
Vào lúc này, vị lão đan sư Cổ Thông kia bỗng nhiên cưỡi mây mà đến, cười nói: "Đã như vậy, hôm nay cũng coi như là tất cả đều vui vẻ, đây là ngày vui của tôn chủ, chúng ta cần gì phải một mực ở chỗ này khiến cho tôn chủ khó xử? Vẫn nên sớm trở về thôi!"
Hắn vừa nói, vừa ra hiệu cho tiểu đồ bên người tiến lên, dẫn tông chủ Thái Bạch Tông tới, cười nói: "Triệu chân nhân, chúng ta đã có mấy năm không gặp, hôm nay nếu gặp phải, há lại có thể tuỳ tiện thả cho ngươi rời đi? Bình Bách Hoa Nhưỡng kia của lão phu đã được ủ rất lâu, nếu như ngươi rảnh thì hãy đi đến thuyền pháp của ta, ôn chuyện một chút thì thế nào?"
"Tiền bối nâng đỡ, vãn bối vô cùng cảm kích!" Tông chủ Thái Bạch Tông cười chắp tay đáp ứng, tay trái giật áo của Phương Quý, sau đó ra hiệu Quách Thanh đi theo, đạp trên mây trắng, đi về phía thuyền pháp của lão đan sư Cổ Thông, hai người cười cười nói nói, đều là tay áo bồng bềnh, đệ tử và tiểu đồng đi theo bên cạnh, lộ ra tiên phong đạo uẩn, không giống phàm nhân.
"Như vậy là xong rồi sao?"
Mà nghe được đối thoại giữa tông chủ Thái Bạch Tông cùng với Huyền Nhai Tam Xích, lại thấy một màn lão đan sư Cổ Thông ra mặt, mời tông chủ Thái Bạch Tông đi vào trong thuyền uống rượu, có không biết bao nhiêu tu sĩ Bắc Vực rất là không hiểu, khó khăn mới đi tới Tôn Phủ, không sai biệt lắm cũng đã xé rách mặt mũi, kết quả ngay cả dáng vẻ bí bảo Ma Sơn cũng đều không có trông thấy, chỉ là đón mấy vị đệ tử trở về, đạt được một lời hứa hẹn của tôn chủ An Châu?
Đối với cái kết quả này, trong lòng bọn hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy khó chịu, cực kỳ không thoải mái, trong ánh mắt nhìn về hướng tông chủ Thái Bạch Tông, cũng cực kỳ không hiểu.
Chỉ là bọn hắn cũng không biết, vừa mới tiến vào thuyền pháp, lão đan sư Cổ Thông liền đột nhiên thay đổi sắc mặt, bắt lấy cổ tay của tông chủ Thái Bạch Tông, nắm mạch môn, mặt tràn đầy lo lắng, giảm thấp thanh âm nói: "Rốt cuộc vẫn trúng chiêu rồi? Còn có thể đè ép được tà độc Tôn Phủ hay không?"
Trên mặt của tông chủ Thái Bạch Tông nổi lên một làn khí xanh, thân hình cũng giống như là bỗng nhiên suy yếu đi rất nhiều, lảo đảo ngồi ở trên bồ đoàn, đưa tay chỉ vào Phương Quý, nói: "Hãy xem cho hắn trước, ta sợ là không thể ngăn toàn bộ thanh sương, có một chút rơi lên trên người của hắn..."
"Cái gì? Tông chủ trúng độc?" Đột nhiên nhìn thấy một màn tông chủ ngã ngồi, lão đan sư Cổ Thông vô cùng khẩn trương, Phương Quý lập tức phát mộng.
Từ lúc tông chủ Thái Bạch Tông chiến đấu với mười hai Tà Thần, lại hạ xuống sau lưng hắn, dùng tay của hắn thi triển Thái Bạch Cửu Kiếm kiếm thứ sáu, từ đầu tới đuôi, hắn chỉ thấy được bộ dáng tiêu sái tự nhiên của tông chủ Thái Bạch Tông, không để mười hai Tà Thần vào trong mắt, coi như là đối mặt với tôn chủ An Châu cao cao tại thượng, cũng là nói chuyện rất dõng dạc, khí thế không chịu yếu hơn nửa phần, làm sao có thể ngờ được, tông chủ chính là đang gắng gượng chống đỡ?
Nhất là sau khi nhìn thấy tông chủ Thái Bạch Tông đưa tay chỉ về phía chính mình, để cho lão đan sư Cổ Thông xem mình trước, Phương Quý càng là cảm thấy đầu óc ong ong, tràn đầy những suy nghĩ lộn xộn, dường như có vô tận lời nói muốn nói, vào lúc này lại không thể nói ra!
"Ừm?" Lão đan sư Cổ Thông hơi giật mình, thân hình lay động, liền đã đi đến trước người Phương Quý, cầm một tay của hắn, lật tới lật lui đánh giá mấy lần, còn đưa tay bóp dưới nách xem xét một hồi, nhìn chằm chằm vết tích màu xanh trên vạt áo của hắn nửa ngày, sau đó lắc đầu, buông tay của hắn xuống nói: "Xác thực có một sợi thanh sương rơi vào trên người hắn, bất quá là rơi vào trên vạt áo, ngược lại là không có rơi vào nhục thân, ngươi không cần phải lo lắng, kỳ thật lấy tu vi của hắn, nếu như thật sự trúng Tuyết Độc, hắn chỉ sợ là đã không thể chống đỡ đến lúc này, đã sớm tử vong, ngươi vẫn lo cho chính mình đi, bị thương thành dạng gì rồi còn gượng chống..."
Trong khi lẩm bẩm, lão đan sư Cổ Thông vội vàng đi tới phía trước một cái rương màu đen ở sâu trong thuyền pháp, lấy ra ba cái bình sứ nhỏ, ba cái bình sứ nhỏ này, một cái màu trắng, một cái màu đỏ, một cái màu đen, tất cả đều có kích thước bằng một ngón cái, vô cùng tinh xảo.
Lão đan sư Cổ Thông lộ ra sắc mặt rất là ngưng trọng, bày ba cái bình sứ ở trước mặt của tông chủ Thái Bạch Tông, nói: "Ngươi không cần phải dùng pháp lực áp chế nữa, trước tiên ăn ba viên đan dược này rồi lại nói, nếu như một viên có thể khỏi, vậy liền nói rõ là cực kỳ may mắn, nếu như hai viên có thể khỏi, cũng nói rõ tôn chủ thủ hạ lưu tình, nếu như ba viên có thể khỏi, chỉ có thể nói ngươi gặp được ta lúc này chính là phúc khí tích ba đời, nếu như..."