Tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích vào thời điểm chúng tu sĩ chung quanh đều đã giấu giếm lửa giận, cười nhạt một tiếng, mở miệng nói, sau đó quét ánh mắt qua chiến trường Ma Vực, nhìn các tu sĩ Bắc Vực bây giờ đã giống như là chết lặng, thản nhiên nói: "Chuyện thứ nhất, các ngươi muốn tới đón đệ tử về nhà, vậy bản tọa cũng không phải là người không hiểu tình lý, những người đã bị trục xuất khỏi Thần Điện, không có chức vị tại Tôn Phủ là có thể trở về tiên môn của các ngươi, chỉ là về sau không được Tôn Phủ che chở, các ngươi hãy tự lo cho thân mình!"
"Xoạch..." Có không biết bao nhiêu tu sĩ Bắc Vực, nhất là những tu sĩ trong hẻm Phế Nhân kia, nghe được lời này sắc mặt đều đại biến.
Bọn hắn có người mừng rỡ như điên, có người kích động không thôi, thậm chí còn có người không thể tin được đây là sự thực, kéo tay người bên cạnh cắn một cái, khiến cho đối phương thét lên, lúc này mới tin tưởng không phải là nằm mơ, kéo đối phương ôm vào trong ngực, nghẹn ngào khóc rống.
Thế mà thật sự có thể trở về tiên môn?
Không cần chết già ở Tôn Phủ, làm phế nhân đến chết?
Bọn hắn không giống như là các đại tiên môn Bắc Vực, có ánh mắt xa xăm, những gì nhìn thấy đều là đại sự, bọn hắn chỉ nghĩ đến vận mệnh của mình, lần diễn võ này, bọn hắn vốn là bởi vì sống không nổi nữa, lúc này mới liều mạng một lần, mặc dù có mục tiêu rõ rệt, nhưng trong lòng bọn hắn đều không có hi vọng, giống như Quách Thanh nói tới trước đó, bọn hắn chỉ là đánh bạc tính mệnh, thử một lần mà thôi!
Nhưng hôm nay, bọn hắn thế mà đã đạt được mục đích?
1500 năm qua, Tôn Phủ đã triệu tập không biết bao nhiêu đệ tử tiên môn, đây là lần đầu tiên thả người đi...
"Không chỉ có những người bị trục xuất khỏi Thần Điện, cho dù là người còn nhậm chức tại Thần Điện, nếu như lòng sinh dị tâm, không muốn tiếp tục hiệu lực vì Tôn Phủ, vậy thì cũng có thể khẩn cầu trấn thủ các điện, thả cho các ngươi được tự do, dù sao thì người hiệu lực cho Tôn Phủ cũng được cung cấp tài nguyên tu hành phong phú, ta cũng không muốn nuôi một nhóm người thân ở Tào doanh lòng hướng Hán, không bằng để cho các ngươi tự lựa chọn..."
Lời kế tiếp của tôn chủ khiến cho tất cả mọi người đều sững sờ.
Có người rất nhanh liền phản ứng lại: "Tôn chủ nhìn như thỏa hiệp, trên thực tế là đang bố cục vì sau này, bây giờ hai vị đệ tử Thái Bạch Tông lại thêm tông chủ Thái Bạch Tông gây náo loạn, hỏa diễm trong lòng của tu sĩ Bắc Vực đã được đốt lên, sau này tất nhiên sẽ sinh ra vô tận phiền phức, khiến cho phiền phức lên men ở trong nội bộ Tôn Phủ, thay vì lưu lại một cái lỗ hổng, chẳng bằng thuận tiện trục xuất bọn hắn đi..."
Vô luận tôn chủ nghĩ như thế nào, các tu sĩ Hẻm Phế Nhân cuối cùng cũng đạt được ước muốn, bọn hắn mừng rỡ không thôi, ôm nhau mà khóc, mà các tu sĩ Bắc Vực khác thì vẫn lạnh lùng lãnh đạm, lẳng lặng chờ đợi, hiển nhiên là tôn chủ An Châu còn chưa có nói đến sự tình mà bọn hắn quan tâm.
"Về phần sự tình Vân Quốc..." Tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích sau khi nói xong sự tình về đám người Hẻm Phế Nhân, có một chút dừng lại, sau đó thản nhiên nói: "Vân Quốc đã bị hủy diệt, không còn bao nhiêu người còn sống, muốn trùng kiến lại cũng rất phiền phức, nếu tiên môn các ngươi đã tới, vậy thì khu vực này sẽ giao cho các ngươi, muốn xây sơn môn hay muốn di dời bách tính đến thì là chuyện của các ngươi, cho phép các ngươi làm chủ!"
Mà nghe thấy lời này, lại lập tức có rất nhiều tiên môn nhẹ nhàng thở ra.
Phần lớn tiên môn kỳ thật cũng không biết sự sắp xếp của đám người lão đan sư Cổ Thông cùng với tông chủ Thái Bạch Tông, bọn hắn đi tới đây vốn là vì mảnh đất chết Vân Quốc này, muốn kiếm một chén canh trong lúc trùng kiến Vân Quốc, chỉ là vào trước đó, luôn luôn lo lắng Tôn Phủ sẽ đưa ra điều kiện hà khắc gì, trong lòng có một chút không nỡ, nhưng lại không nghĩ tới, lời tôn chủ vừa mới nói đã mang tới cho bọn sự kinh hỉ, Tôn Phủ thế mà chuẩn bị giao hoàn toàn Vân Quốc cho bọn hắn, thật sự là một sự tình khiến cho bọn hắn kinh hỉ ngoài ý muốn...
Mà nghe lời nói của tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích, vào lúc này vẫn còn có rất nhiều người bất động thanh sắc.
Bao gồm cả lão đan sư Cổ Thông, mấy vị tông chủ tiên môn có thân phận nổi bật, cùng với đám người Triều Quốc U Minh Đạo, Tề Quốc Triều Thiên Động, Phong Quốc Cổ Nhạc Tông và tông chủ Thái Bạch Tông, hiển nhiên, những việc này vẫn chưa phải là điều mà bọn hắn quan tâm.
"Về phần sự tình bí bảo Ma Sơn Vân Quốc mà các ngươi nói..." Tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích nhìn sắc mặt của bọn hắn, giống như cảm thấy có một chút buồn cười, dùng ánh mắt lạnh nhạt quét qua sắc mặt của bọn hắn một chút, ý niệm trong lòng cũng thay đổi thật nhanh, hắn ở trong cái quá trình này hoàn toàn không có nhìn về phía Bạch Thiên Đạo Sinh ở trong chiến trường Ma Vực, càng không có nhìn về phía Phương Quý đứng ở bên cạnh tông chủ Thái Bạch Tông lúc này, chỉ là trầm ngâm, từ từ suy nghĩ, nhẹ nhàng nói ra một câu.
Nghe thấy bốn chữ bí bảo Ma Sơn này, đám người lão đan sư Cổ Thông, U Minh Đạo, Triều Thiên động, Cổ Nhạc Tông, sắc mặt đều tràn đầy lo lắng.
"Ha ha..." Nhưng tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích đang lưu ý sắc mặt của bọn hắn chợt cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: "Bản tọa cũng không biết các ngươi lấy được tin tức từ nơi nào, lại là nghiệm chứng như thế nào, sau đó liền chạy tới đòi hỏi bản toạ, nhưng bản tọa chỉ có thể nói cho các ngươi biết, cái gọi là bí bảo Ma Sơn kia, vốn là không có ở trong tay Tôn Phủ, ta làm sao có thể lấy ra đưa cho các ngươi?"
"Cái gì?" Nghe được lời này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Bọn hắn đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, có khả năng Tôn Phủ đánh chết cũng không chịu giao bí bảo ra, cũng có khả năng Tôn Phủ sẽ hủy bí bảo ở trước mặt mọi người, thậm chí là có khả năng Tôn Phủ đã sớm âm thầm đưa món bí bảo kia đi, duy chỉ có không nghĩ tới, tôn chủ thế mà lại nói như vậy!
Hắn thế mà không thừa nhận món bí bảo kia ở trong tay Tôn Phủ...
"Không có khả năng, động phủ tại chỗ sâu Ma Sơn Vân Quốc nếu như trống rỗng, món bí bảo kia lại có thể rơi vào trong tay của ai?"
"Tôn chủ đang giỡn chơi sao, coi chúng ta là con nít sao?"
Trong lúc nhất thời, các loại âm thanh lạnh lùng hoặc chế giễu đều vang lên.
Rất rõ ràng, những tiên môn đi tới vì bí bảo Ma Sơn này, căn bản là không tin tưởng tôn chủ An Châu.
"Các ngươi tin hay không thì có quan hệ gì với bản toạ?" Mà nghe lời nói của bọn hắn, sắc mặt của tôn chủ An Châu Huyền Nhai Tam Xích chợt lạnh, trong đáy mắt đã có sát khí bắn ra, quét về tứ phương, cười lạnh nói: "Chẳng lẽ còn muốn bắt bản tọa mở kho tàng Tôn Phủ ra, để cho các ngươi tìm kiếm chứng minh sự trong sạch?"
"Chuyện này..." Tất cả mọi người nghe vậy, lập tức nghẹn họng.
Một là tu vi kinh người của tôn chủ An Châu, khi hắn nổi giận, quả thực đã làm cho lòng người phát lạnh, không còn dám lớn tiếng.