Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 600 - Chương 600: Ấn Tượng Kinh Khủng

Chương 600: Ấn tượng kinh khủng Chương 600: Ấn tượng kinh khủng

"Lĩnh ngộ được rồi..."

Phương Quý nào có quan tâm đến việc lĩnh ngộ chân ý kiếm đạo chứ, đương nhiên là không thể nói lời này, chỉ có thể liên tục gật đầu, quay đầu nhìn về phía tông chủ Thái Bạch Tông ở sau lưng, chỉ thấy tông chủ đã chắp hai tay sau lưng, trên bào phục còn có sương lạnh loang lổ, áo bào đung đưa, thần sắc ngạo nghễ, uy phong tiêu sái, đẹp trai tới cực điểm.

"Ha ha, Thái Bạch Cửu Kiếm, tự có chân ý, nếu như ngươi nghiêm túc tham ngộ, liền có thể cầm kiếm ngăn địch!" Tông chủ Thái Bạch Tông nhẹ nhàng cười, hỏi Phương Quý: "Không phải là đơn giản hơn nhiều so với khi ngươi dùng các loại huyền pháp cổ quái để đối địch?"

"Ừm ừm!" Phương Quý liên tục gật đầu, nghĩ thầm lúc này ngươi rất uy phong, ngươi nói cái gì cũng đều đúng!

Bất quá tông chủ Thái Bạch Tông cũng giống như là chợt nhớ tới một chuyện, hơi kinh ngạc hỏi: "Bất quá huyền pháp mà ngươi thì triển lúc trước, mặc dù loạn một chút, nhưng ở bên trong dường như cũng có huyền diệu, ta không nhớ là đã truyền cho ngươi bực huyền pháp này, ngươi đã học được từ nơi nào?"

"Là do ta tự thôi diễn ra..." Phương Quý dương dương đắc ý, nói: "Gọi là Hoành Tảo Cửu Thiên Vô Địch Bá Huyền Công!"

Tông chủ Thái Bạch Tông: "..."

Phương Quý hiếu kỳ hỏi: "Tông chủ sao thế?"

Tông chủ Thái Bạch Tông phủi phủi tay áo, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là về sau cũng phải bổ túc cho ngươi chuyện đặt tên này một khóa!"

"Đúng rồi, lúc này chỉ mới có sáu kiếm, vậy còn hai kiếm rưỡi phía sau đâu?" Lúc này trong lòng của Phương Quý rất nhiệt tình, cũng không để sự tình đặt tên ở trong lòng, chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng đặt câu hỏi.

Thái Bạch Cửu Kiếm chỉ đến kiếm thứ sáu đã mạnh mẽ như thế, vậy nếu như phát huy ra hai kiếm rưỡi phía sau...

Bất quá hắn cũng không nghĩ tới, tông chủ Thái Bạch Tông nghe hắn hỏi, lại là khe khẽ lắc đầu, nói: "Hai kiếm phía sau, tính cả nửa kiếm kia đều giấu giếm sát cơ, Mạc sư đệ bắt đầu từ kiếm thứ bảy đã thôi diễn sai, cho nên chôn mầm tai vạ xuống, về sau ngươi tu luyện Thái Bạch Cửu Kiếm, đến kiếm thứ sáu là được rồi, kiếm thứ bảy, kiếm thứ tám, tính cả nửa kiếm cuối cùng, cũng đều tuyệt đối không nên thử lĩnh hội!"

"Ừm?" Phương Quý hoàn toàn không nghĩ tới tông chủ sẽ nói như vậy, cảm thấy nao nao, chần chờ gật đầu nhẹ.

Mà ở bên này, tông chủ Thái Bạch Tông đang nói chuyện cùng với Phương Quý, tôn chủ An Châu ở trên đỉnh núi cùng với đám quý nhân Tôn Phủ trong sườn núi, còn có huyết mạch Tôn Phủ dưới chân núi, cùng với vô số tu sĩ Bắc Vực, các đại tiên môn Bắc Vực đều đã trở nên lặng ngắt như tờ, cho đến lúc này nhìn về hướng chiến trường trống rỗng kia, bọn hắn vẫn không thể tin được cái kết quả ở trước mắt này...

Mười hai Tà Thần, thế mà đã thật sự chết sạch sẽ?

Vị tông chủ Thái Bạch Tông kia, đã thật sự thắng?

Nhất là, hắn thế mà thật sự vừa ngăn địch, vừa dạy dỗ đệ tử, sau đó dễ dàng chém giết đối thủ?

Ông trời ơi, đây là nội tình cùng với lực lượng mà cảnh giới Kim Đan có khả năng nắm giữ sao?

Ở trong một sát na này, có người mừng rỡ, có người hoảng sợ.

Mừng rỡ là chúng tu sĩ Bắc Vực, nhưng cảm thấy hoảng sợ từ đáy lòng, thì là đám quý nhân Tôn Phủ...

"Rất tốt, rất tốt..." Tôn chủ An Châu ở trên đỉnh núi cũng không biết trầm mặc bao lâu, rốt cục cũng chậm rãi mở miệng, phá vỡ sự yên lặng trong sân, sắc mặt của hắn âm trầm như nước, thanh âm vang lên không có một chút chập trùng nào, giống như là đang tán thưởng vậy: "Một kiếm chém mười hai Tà Thần, Thái Bạch Cửu Kiếm quả thực rất bất phàm, cho dù phóng nhãn ra toàn bộ Bắc Vực, đây cũng là kiếm đạo đỉnh tiêm, phần hạ lễ này, ta nhận!"

Tông chủ Thái Bạch Tông quay đầu, lạnh lùng nhìn về hướng tôn chủ An Châu, trong đáy mắt lướt qua một tia sát cơ.

Chỉ có hắn cùng với một số rất ít người mới biết, hắn vừa rồi không chỉ đối phó với 12 đối thủ, mà là 13 đối thủ!

Nhưng đối mặt với khuôn mặt không thay đổi của tôn chủ An Châu, tông chủ Thái Bạch Tông cũng không có nói ra chuyện này, mà là trầm mặc một hồi, mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Kiếm đạo của sư đệ ta vào lúc ở Đông Thổ, đã được các lão tiền bối Đông Thổ ca tụng là có khả năng trở thành một trong các công pháp kiếm đạo tự sáng tạo kinh diễm nhất trong vòng ngàn năm, không cần tôn chủ tán dương, việc đã đến nước này, ta chỉ muốn hỏi một câu..."

"Tôn chủ nói chuyện, hẳn là giữ lời chứ?"

Tông chủ Thái Bạch Tông không mở miệng thì thôi, vừa mới mở miệng, liền lại lập tức đưa tới một mảnh ồn ào, có không biết bao nhiêu quý nhân Tôn Phủ vẻn vẹn chỉ vì một câu nói kia, liền hiện lên vô tận nộ khí cùng với bất mãn, ánh mắt như tiễn, giống như là muốn giết chết người.

Ở trong giới tu hành, ở trước mặt hỏi người nói chuyện có giữ lời hay không, có thể nói là vô lễ cực lớn, thậm chí có thể nói là vũ nhục, nhất là, hắn còn là hướng về tôn chủ An Châu hỏi lời này, lại nhất là, vào lúc hỏi ra câu này, vẫn chỉ là một vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan mà thôi, chỉ bất quá, tuy trong lòng có vô tận lửa giận, vào lúc này cũng không có ai thật sự mở miệng trách cứ, một màn vừa rồi tông chủ Thái Bạch Tông một người một kiếm, liền chém giết mười hai Tà Thần có hung danh hiển hách một cách dễ dàng, ấn tượng để lại cho người ta thực sự quá kinh khủng!

Bởi vì cái ấn tượng kinh khủng này, cho nên tất cả mọi người đều theo bản năng cất cao địa vị của hắn lên, ngược lại là nhẫn nhịn được hắn dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôn chủ, nhìn từ chuyện này, có thể phát hiện ra thói quen người Tôn Phủ tôn trọng cường giả, ngược lại là sự thật...

"Ồ?" Ngược lại là tôn chủ An Châu, sau khi nghe lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông, giống như cũng không để ý, mà là nhẹ nhàng cười cười, mí mắt cũng không nhấc một chút nào, thản nhiên nói: "Tên tiểu bối nhà ngươi nói chuyện thật thú vị, vừa rồi bản tọa chẳng lẽ đã đáp ứng ngươi cái gì hay sao?"

"Cái gì?" Lời vừa được nói ra, ở trong tiên môn Bắc Vực, lại lập tức rối loạn tưng bừng.

Vừa rồi tông chủ Thái Bạch Tông lấy việc dâng hạ lễ lên làm lý do, một người một kiếm độc chiến mười hai Tà Thần, chính là vì muốn có quyền nói chuyện đối với Tôn Phủ, dù sao thì song phương đã gần như xé rách mặt mũi, nhưng ai cũng không dám buông tay buông chân đại chiến một trận, thế là cũng chỉ có thể thông qua loại phương thức đấu pháp này để định thắng thua, việc này dù chưa nói rõ, lại là quy tắc tiềm ẩn mà mỗi người đều biết rõ trong lòng...

Mà bây giờ tông chủ Thái Bạch Tông đã thắng, Huyền Nhai Tam Xích lại nói lời này, là muốn giựt nợ sao?

Đường đường là tôn chủ một châu, không nên làm như vậy chứ?

Ngược lại là ở trong một mảnh rối loạn, trong tiên môn Bắc Vực, vị lão quái Cổ Thông kia, con mắt hơi híp, một câu cũng không nói.

"Ha ha, bản tọa chính là chủ nhân một châu, thân kiêm trách nhiệm, tự nhiên không thể nhàn vân dã hạc giống như các ngươi, động một tí liền đánh cược gì đó, chỉ bất quá, các ngươi đã có bực thành ý này, thừa dịp thời điểm đại lễ thượng thọ của ta, tề tụ ở đây, dâng lên bực hạ lễ này vì ta, bản tọa cũng không phải là không thấy, thỉnh cầu mà trước đó các ngươi nói với ta, bản tọa có thể suy tính một chút..."

Bình Luận (0)
Comment