Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 607 - Chương 607: Náo Nhiệt

Chương 607: Náo nhiệt Chương 607: Náo nhiệt

Thật không ngờ, thuyền pháp đã tăng tốc tới cực điểm, long ảnh ở phía sau thế mà cũng liều mạng bay tới, trải qua thời gian uống cạn chung trà, chẳng những không thể bỏ rơi nó, ngược lại còn thoáng bị nó rút ngắn một chút khoảng cách, lão đan sư Cổ Thông càng là kinh hãi đến mức râu ria đều vểnh lên.

"Sư phụ, thứ kia đuổi theo quá sát, không bỏ rơi được..." Tiểu đồng cũng âm thầm kêu khổ, quay người nói với lão đan sư Cổ Thông.

"Không bỏ rơi được, không bỏ rơi được, vậy...vậy liền giết chết nó!" Lão đan sư Cổ Thông bị hù đến mức mặt mũi trắng bệch, bỗng nhiên cắn răng hạ quyết tâm, nói với tiểu đồng: "Đồ nhi ngoan, ngươi hãy thả chậm tốc độ, sau đó mở một nửa thần lô của thuyền pháp, lấp đầy đan thạch, chờ nó tới gần, chúng ta liền phóng Thần Diễm ra, thiêu chết thứ không biết tự lượng sức kia..."

"Sư phụ, đường đường là đứng đầu Thất Thánh, ngài cũng không thể ra ngoài chém giết yêu ma..." Tiểu đồng vừa sợ vừa bất mãn, tự lẩm bẩm trong miệng, đã mở thần lô ra.

Phương Quý trở nên hưng phấn, muốn nhìn lão đan sư Cổ Thông làm thế nào dùng thần lô đối địch, đang hào hứng hừng hực, bỗng nhiên đúng lúc thấy đầu yêu ma kia đi qua một địa phương ít mây, Phương Quý thấy rõ bộ dáng của yêu ma kia, lập tức kinh hãi, bay lên đạp bay tiểu đồng đang cúi người chổng mông lên chuẩn bị mở thần lô, cười khổ nói: "Đó...đó là Vượng Tài nhà ta..."

Dọc theo con đường này luôn cảm thấy giống như là quên gì đó, hiện tại rốt cuộc cũng biết là quên cái gì...

"Vượng Tài là cái quỷ gì?" Lão đan sư Cổ Thông trực tiếp phát mộng rồi.

Sau thời gian uống cạn nửa chén trà, lão đan sư Cổ Thông nhìn thấy một con quái xà leo lên thuyền pháp đã mệt đến mức đầu lưỡi cũng đều không thu về được, thở hổn ha hổn hển, bởi vì bay quá lâu ở trên không, gió lạnh thấu xương, khiến cho trên người kết một tầng băng, vừa lên thuyền pháp, liền dùng cái đuôi quấn chặt chân của Phương Quý, nói như thế nào cũng không buông ra, chỉ ngồi phịch ở nơi đó, trợn trắng mắt, không có động tĩnh.

"Ách, lão tiền bối mau tới xem một chút, Vượng Tài nhà ta có phải đã sắp chết rồi hay không..." Phương Quý cũng trở nên khẩn trương, ôm đầu rắn tranh thủ thời gian gọi lão đan sư Cổ Thông tới.

"Chính là thứ này đuổi theo chúng ta nửa ngày?" Lão đan sư Cổ Thông liếm lợi, đi tới lật con mắt Anh Đề ra nhìn, nói: "Không có việc gì, chỉ là kiệt sức mà thôi, dù sao thì đuổi theo thuyền pháp mấy trăm dặm, không mệt chết là tốt rồi...thuyền pháp của lão phu cũng không phải là thuyền pháp bình thường có thể so sánh, nếu thúc đẩy toàn lực, hung thú Kim Đan cũng không thể đuổi kịp...bình thường ngươi cho nó ăn cái gì vậy, huyết khí của con linh thú này lại sung mãn như thế..."

"Đó là đương nhiên, ta đối xử rất tốt với Vượng Tài, mỗi ngày đều cho nó ăn Tý Thú Đan tốt nhất..."

Phương Quý ôm đầu Anh Đề khoe khoang nói, lão đan sư Cổ Thông cùng với đồ đệ của hắn đều trợn trắng mắt: "Đối xử với nó tốt mà lại quên nó mất?"

Nhìn linh thú của ngươi đi, đang ngủ say còn cố gắng quấn lấy chân của ngươi...

Bất quá trải qua một khúc nhạc dạo ngắn như vậy, Anh Đề cuối cùng cũng đã chạy tới, Phương Quý tự nhiên là không biết phen kỳ ngộ kia của Anh Đề, lúc này lão đan sư Cổ Thông có một bụng tâm sự, cũng không có cẩn thận xem xét, tự nhiên cũng không có phát hiện ra chỗ cổ quái ở trên người Anh Đề, ngược lại là thông qua chuyện này, Phương Quý đã phát hiện ra sự khẩn trương của lão đan sư Cổ Thông, chỉ là một con yêu thú chạy tới đã có thể khiến cho hắn sợ như vậy, vậy thì trong lòng còn hoảng sợ cỡ nào?

Thuyền pháp tiếp tục bay, trên thuyền pháp của lão đan sư Cổ Thông có thần lô, tốc độ cực nhanh, trong một ngày liền đã vòng qua Vân Quốc, tiến vào địa giới Tiêu Quốc, lúc này hoàng hôn đã thật sâu, trời chiều thu liễm, sao trời hiện dày đặt giữa bầu trời, màn đêm sắp giáng lâm.

Trên thuyền pháp, cũng xuất hiện sự trầm mặc không hiểu, khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

"Ha ha, phía trước là Cổ Thông lão tiền bối sao?" Trong thời điểm làm cho người ta hoảng hốt này, trên một ngọn núi đen nhánh ở phía trước, chợt có thần quang sáng lên, một người bước trên mây ở giữa không trung, ở phía xa xa chắp tay với thuyền pháp, cười nói: "Ta chính là Kim Sơn Cửu Tử, phụng chiếu của lão tiền bối đến đây, chờ đợi ở đây đã lâu..."

"Tốt, tốt, bọn hắn đã tới, vậy thì có thể an tâm..."

Lão đan sư Cổ Thông nghe thanh âm của đối phương, lập tức đại hỉ, vội vàng bảo tiểu đồng ngừng thuyền pháp lại, đích thân đi lên đầu thuyền, cười nói với người đến: "Lão phu chính là đan sư Cổ Thông, đa tạ Kim Sơn Cửu Tử đến đây tương trợ, không biết những người khác đã đến hay chưa?"

"Ha ha, Cổ Thông lão tiền bối truyền thư, chúng ta nào dám không đến?" Có người cười bay lên giữa không trung, chắp tay nói: "Cổ Đình Tứ Lão, đã sớm chờ đợi ở nơi này!"

"Liễu Hồ Thất Kiếm, nhận được thư của Cổ Thông lão tiền bối, chạy suốt đêm tới đây, may mắn là kịp thời gian..."

"Cổ Thông lão tiền bối, trên dưới Ngọc Hồ Sơn đã sớm chờ đợi ở nơi này, ngoài ra ta còn đạt được truyền tin của Chu lão đệ Vân Thanh Sơn, hắn cũng đang gấp gáp chạy đến, chỉ là đường xá xa xôi, có lẽ là phải chậm trễ một canh giờ, mong rằng lão tiền bối chờ đợi hắn một lát!"

Trong lúc nhất thời, thần quang lập loè trên ngọn núi đen kia, có không biết bao nhiêu người nhao nhao lộ diện, tiến lên thi lễ với Cổ Thông.

"Tốt, tốt, tốt!" Lão đan sư Cổ Thông thấy thế đã là không thể che hết vẻ vui mừng trên mặt, liên tục hành lễ với bọn hắn, lại để cho bọn hắn đợi một chút, chính mình trở về trong khoang thuyền, chỉ thấy tông chủ Thái Bạch Tông đã mở mắt ra nhìn hắn, lập tức có một chút đắc ý nói: "Lão Thái Bạch, ngươi nhìn lão phu luyện đan một đời, kết thiện duyên khắp nơi vẫn là có chỗ tốt, bây giờ ngươi không vận được linh tức, gần như là phế nhân, vạn nhất Tôn Phủ muốn phái người đuổi tới gây phiền toái, chúng ta chẳng phải sẽ không tránh được vận mệnh cá nằm trên thớt, mặc cho người chém giết? Ha ha, bây giờ ngược lại là tốt rồi, lão phu đánh bạc tấm mặt mo này, mời tới rất nhiều người tương trợ, có bọn hắn hộ tống trên đường đi, cuối cùng sẽ có thể bảo vệ ngươi còn sống đi đến Đan Hỏa Tông..."

Phương Quý thế mới biết trước đó lão đan sư Cổ Thông gửi ra nhiều thư như vậy để làm gì, đi tới mạn thuyền nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy có khoảng chừng mười tiên môn tới, mỗi một tiên môn đều có một chiếc thuyền pháp, ít thì mang theo hơn mười người, nhiều thì mang theo gần trăm người, cực kỳ náo nhiệt ở phía trên ngọn núi đen phía trước, chỉ sợ là phải có mấy trăm người, vô cùng náo nhiệt, thực sự là khiến cho người ta an tâm không ít...

"Bảo bọn hắn trở về đi!" Nhưng ai cũng không ngờ được, ngay vào thời điểm đám người vừa mới yên tâm, tông chủ Thái Bạch Tông bỗng nhiên nhẹ nhàng nói ra một câu.

Lúc này ở trong khoang thuyền chưa thắp đèn, sắc mặt của tông chủ Thái Bạch Tông bao phủ ở trong một mảnh bóng đen, nhưng có thể nghe được, thanh âm của hắn lúc này rất ngưng trọng, khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc: "Bọn hắn có tới nhiều hơn nữa cũng chỉ là chịu chết mà thôi..."

Bình Luận (0)
Comment