Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 606: Tế Điện

Chương 606: Tế điện Chương 606: Tế điện

"Thôi, thôi, đoạn đường này tràn đầy mưa gió, gặp chiêu thì phá chiêu thôi!" Lão đan sư Cổ Thông thở dài một tiếng, liền bảo tiểu đồng giương buồm xuất phát, bỗng nhiên giống như là nhớ ra điều gì đó, nói với tông chủ Thái Bạch Tông: "Bất quá phải nói trước, nếu như thực sự có người Tôn Phủ đuổi theo gây phiền toái, lão phu thế nhưng chỉ biết luyện đan, không hiểu đánh nhau!"

Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không tạo thêm phiền phức cho ngươi!"

"Muốn đi rồi sao?" Nghe tông chủ cùng với lão đan sư Cổ Thông đối thoại, Phương Quý không muốn tiếp tục nghe, ngược lại là thấy thuyền pháp thật sự muốn khởi hành, trong lòng lại nổi lên một chút tư vị khác, hắn nằm nhoài ở trên mạn thuyền, thấy thuyền pháp đã bay lên giữa không trung, sắc mặt bỗng nhiên có một chút tịch liêu, thấp giọng nói.

Lão đan sư Cổ Thông nhìn hắn một cái, cười nói: "Không nỡ ngày tháng tốt lành tại Tôn Phủ, hay là không nỡ những đồ vật ngươi chưa thu thập kia?"

"Đều không nỡ..." Phương Quý thấp giọng nói một câu, không quá muốn đáp lời lão đan sư Cổ Thông, chỉ là vừa nghĩ tới chính mình đã ở trong Tôn Phủ một năm, bây giờ nói đi liền đi, trong lòng lại có một chút lưu luyến, cũng không biết chính mình lưu luyến cái gì, chẳng qua chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, trước mắt có vài bóng người lóe lên, giống như Bạch Thiên gia tỷ muội, Huyền Nhai Ngọc, Bạch Thiên Mặc, còn có người kia...

Thấy thuyền pháp càng lên càng cao, tâm tình của Phương Quý càng ngày càng nặng, bỗng nhiên lấy ra một cái bình nhỏ.

Hắn nhìn qua mảnh Ma Vực ở phía dưới, trong lòng thầm thở dài một tiếng, liền mở cái bình kia ra, nhẹ nhàng vẩy xuống dưới.

Hạt sương trong bình rơi ra ngoài, tung bay ở giữa không trung, giống như Hàn Tuyền, ngửi được một tia, liền khiến cho tâm thần sảng khoái.

Tông chủ Thái Bạch Tông cùng với lão đan sư Cổ Thông ở cách đó không xa đang nói chuyện bỗng nhiên đều ngẩn ngơ, quay đầu nhìn về phía Phương Quý, xem xét cái bình ở trong tay của Phương Quý, lập tức lộ ra sắc mặt giật mình, lại thấy Phương Quý thế mà đổ hạt sương trong bình ra ngoài, lập tức kinh hãi đến mức râu ria đều vểnh lên, hai mắt trừng trừng, nhìn cái bộ dáng kia, giống như là hận không thể lập tức xông lên đoạt vào trong tay của mình.

"Tiểu tử, ngươi đang làm gì?" Lão đan sư Cổ Thông không nhịn được mở miệng trước, thanh âm cũng đều có một chút phát run.

Mặt mũi Phương Quý tràn đầy sa sút, nói: "Ta đang tế điện một vị bằng hữu..."

Lão đan sư Cổ Thông nuốt một ngụm nước bọt, run giọng hỏi: "Đó...đó là Thanh Thiên Bạch Lộ?"

Phương Quý gật đầu nói: "Đúng thế, ta giành được từ Tôn Phủ, ngẫm lại, cảm thấy dùng thứ này để tế điện thì tương đối tốt..."

Lão đan sư Cổ Thông kinh hãi đến mức không thở nổi, mắt trợn trắng.

Liền ngay cả tông chủ Thái Bạch Tông cũng chần chờ mở miệng, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Phương...Phương sư điệt, tế điện bằng hữu, kỳ thật có thể dùng rượu!"

Lão đan sư Cổ Thông bỗng nhiên thở một hơi, vội nói: "Đúng thế, ở chỗ ta có Bách Hoa Nhưỡng tốt nhất..."

"Nếu dùng rượu thì vẫn luôn cảm thấy có một chút có lỗi với hắn..."

Phương Quý đổ một hơi nửa bình, lúc này mới ở trong biểu lộ như muốn khóc của lão đan sư Cổ Thông cùng với tông chủ Thái Bạch Tông, đóng nắp bình lại, chắp hai tay sau lưng đi trở về, tiện tay nhét nửa bình Thanh Thiên Bạch Lộ còn lại vào trong ngực của tông chủ Thái Bạch Tông, nói: "Ài, thấy ngài trúng độc, cũng rất không dễ dàng, ngài hãy dùng nửa bình này để chữa thương đi!"

Nói xong giả bộ như không có việc gì, uể oải nằm ở một bên.

Lúc này đến phiên lão đan sư Cổ Thông trừng mắt, tông chủ Thái Bạch Tông nhìn qua nửa bình Thanh Thiên Bạch Lộ kia, từ từ lộ ra nụ cười.

"Lão Thái Bạch, vị đệ tử này của ngươi là dạy như thế nào?" Lão đan sư Cổ Thông nhẫn nhịn nửa ngày, mới nhỏ giọng hỏi tông chủ Thái Bạch Tông.

Tông chủ Thái Bạch Tông cười nói: "Ta cũng không biết, đệ tử Thái Bạch Tông giống như là đều rất hiếu thuận..."

Lão đan sư Cổ Thông cảm khái nửa ngày, bỗng nhiên tát tiểu đồng ở bên cạnh một cái.

"Thật sự muốn đi rồi..." Phương Quý đổ nửa bình Thanh Thiên Bạch Lộ, trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, nhẹ nhàng cảm khái một tiếng, nghĩ thầm thôi được rồi, nên đi thì vẫn phải đi, Tôn Phủ dù sao cũng không phải là địa phương thích hợp ở lại, Thanh Vân Gian đã chết, chính mình cũng không còn gì để lưu luyến...

Nghĩ như vậy, hắn quyết định không suy nghĩ gì nữa, vứt hết sự tình Tôn Phủ ra khỏi đầu.

Bất quá hắn cũng không biết, vào lúc hắn leo lên thuyền pháp của lão đan sư Cổ Thông, Anh Đề đang đắc ý dào dạt đi dạo trong đám người, lề mà lề mề đi theo một đầu rắn mẹ, chờ đợi Phương Quý gọi mình rời đi, không nghĩ tới vừa lề mề một hồi, còn chưa sinh ra cảm giác gì với đầu rắn mẹ kia, chợt thấy chiếc thuyền pháp mà Phương Quý tiến vào thế mà đằng không bay lên, sau đó...sau đó cứ đi như thế...

"Xì xì xì..." Anh Đề lập tức hoảng hồn, "sưu" một tiếng liền cưỡi gió đuổi theo, gấp đến mức con mắt đều lồi ra, hai cái cánh nhỏ không ngừng vỗ, hung hăng gia tăng tốc độ, ngay cả bị hạt sương giội đầy mặt đầy mũi cũng không để ý...

Thuyền pháp bay lên không, giá gió ngự mây, trực tiếp vòng qua Ma Vực Vân Quốc, bay về phía bắc An Châu.

Ở trên đường đi, tông chủ Thái Bạch Tông ôm nửa bình Thanh Thiên Bạch Lộ nhắm mắt dưỡng thần, lộ ra bộ dáng rất là nhẹ nhõm tự nhiên, vạn sự không để ý tới.

Ngược lại là lão đan sư Cổ Thông, trên đường đi có vẻ hơi vội vã cuống cuồng, bảo tiểu đồng thúc giục thuyền pháp, còn hắn thì khổ sở suy nghĩ, viết liên tiếp mấy bức thư, dùng bí pháp đánh ra ngoài, trong khi thuyền pháp bay, chỉ thấy có từng đạo thần quang không ngừng bay về phương xa, thẳng đến khi có hơn mười đạo thần quang bay ra ngoài, lúc này lão đan sư Cổ Thông mới thoáng yên tâm, sắc mặt cũng tốt hơn một chút...

Vân Quốc ở cực nam An Châu, Đan Hỏa Tông của lão đan sư Cổ Thông thì ở cực bắc An Châu, đường xá ở giữa cách nhau mấy vạn dặm, sẽ rất khó mà thuận buồm xuôi gió, bất quá sớm chuẩn bị kỹ càng cũng yên tâm hơn không ít, thẳng đến khi thuyền pháp bay được mấy trăm dặm, lão đan sư Cổ Thông cũng mới phát hết thư truyền tin đi, tiểu đồng điều khiển thuyền pháp ở phía trước mới bỗng nhiên nói: "Sư tôn, ở phía sau có cái gì đuổi theo chúng ta..."

Lão đan sư Cổ Thông vừa mới hòa hoãn sắc mặt một chút biến sắc trong nháy mắt: "Nhanh như vậy đã đuổi theo rồi sao?"

Thế là hắn vội vàng đi đến mạn thuyền xem xét, lập tức giật nảy cả mình: "Đó là thứ quỷ gì?"

Phương Quý hiếu kỳ, cũng đi tới mạn thuyền tham gia náo nhiệt, chỉ thấy ở trong tầng tầng mây trắng, đang có một tồn tại giống như thần long lắc đầu vẫy đuôi, cưỡi mây vọt tới thật nhanh, thế mà có thể đuổi kịp tốc độ của thuyền pháp...

"Chạy mau, chạy mau..." Lão đan sư Cổ Thông giật nảy cả mình, vội vàng thúc giục tiểu đồng.

Tiểu đồng cũng không dám chủ quan, đốt thần lô tới cực điểm, thuyền pháp vội vàng sưu sưu bay về phía trước, bên cạnh thuyền có vô số mây trắng thổi qua.

Bình Luận (0)
Comment