Không có độc phát thân vong ngay tại chỗ cũng đã là kết quả do tông chủ Thái Bạch Tông tận lực chống đỡ.
"Ài, nội tình của Tôn Phủ quả nhiên là rất thâm hậu, khó lòng phòng bị..." U Minh Đạo Chủ Diêm Thất Đạo thở dài một tiếng, nói: "Ngươi có tu vi bực này, lại thêm kiếm đạo của sư đệ ngươi đã là người nổi bật trong chúng ta, vốn cho rằng sẽ có thể giành được ưu thế, không nghĩ tới lặng yên không một tiếng động, thế mà cũng ăn phải thiệt thòi lớn như vậy..."
Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, nói: "Ta mặc dù ăn phải thiệt thòi, nhưng Tôn Phủ cũng không dễ chịu, mười hai Tà Thần đã chết, mặt khác còn hi sinh một vị Tuyết Nữ do gia tộc khác nuôi dưỡng, phần tổn thất này của Tôn Phủ cũng không phải là chúng ta có thể tính được rõ ràng, chư vị, trước khi đến ta cũng đã từng nói, món bí bảo Ma Sơn xuất thế lần này cũng không đáng giá, quan trọng nhất là bí bảo ở các tòa Ma Sơn khác, nếu như những Ma Sơn kia đều có động phủ mở ra, bí bảo xuất thế, đó mới là thứ mà chúng ta nên toàn lực tranh đoạt..."
Nói đến chỗ này, hắn khe khẽ thở dài, nói: "Bí bảo Ma Sơn lần này mặc dù không biết đang ở nơi nào, nhưng dù sao cũng đã đạt được một câu hứa hẹn của tôn chủ, lần Ma Sơn thức tỉnh tiếp theo, chúng ta liền có thể danh chính ngôn thuận đi lấy bảo, đây cũng là một chuyện tốt, giống như lời nói của mấy vị tiền bối kia trước đó, lần này chúng ta đến có thể thắng được cái gì cũng không trọng yếu, trước tiên biểu đạt thái độ của chúng ta với Tôn Phủ mới trọng yếu, nếu như An Châu thật sự loạn, có thể định càn khôn cũng không phải là những người chúng ta, mà là những người hiện tại vẫn đang ngắm nhìn kia..."
Mấy người U Minh Đạo Chủ liếc nhìn nhau một cái, trong đáy mắt đều có một chút bất đắc dĩ cùng với không cam lòng, nhưng lại có nói thể gì bây giờ, cuối cùng chỉ có thể chắp tay đối với tông chủ Thái Bạch Tông, cười nói: "Lão Thái Bạch quả nhiên nhìn xa trông rộng, chúng ta đều không sánh được với ngươi, lần sự tình này, ngược lại là giống như suy nghĩ của mấy vị tiền bối kia, chỉ tiếc là đối với chúng ta mà nói, cuối cùng vẫn là đi một chuyến phí công, đành phải tay không mà về..."
"Ngược lại là không bằng Thái Bạch Tông, tốt xấu còn mang theo mấy vị đệ tử trở về..." Tông chủ Cổ Nhạc Tông Sơn Lập Xa cười ha ha, giống như vô ý liếc nhìn Phương Quý một cái.
Phương Quý đón ánh mắt của đối phương, móc móc lỗ mũi, thuận thế bắn vào chân của đối phương, mặt của tông chủ Cổ Nhạc Tông cũng đều tái rồi.
Cũng không biết vì sao, lúc đầu nghe những tiền bối này nói chuyện, hắn cũng không nên xen vào, nhưng lúc này nghe những người này nói, hắn lại càng nghe càng không vui, ẩn ẩn cảm thấy, những người này như thế nào cũng đều có một chút không hài lòng, thậm chí là có ý tứ phàn nàn tông chủ Thái Bạch Tông...
Rõ ràng là các ngươi chỉ lộ mặt ra mà thôi, tông chủ nhà ta lại phải chiến đấu sinh tử, ai cho phép các ngươi phàn nàn?
"Ha ha, chư vị cũng đã nhìn thấy!" Cũng vào lúc này, lão đan sư Cổ Thông bỗng nhiên thở dài, nói với những người kia: "Tông chủ Thái Bạch Tông trúng tà độc Tôn Phủ, ta cần phải mau chóng dẫn hắn về Đan Hỏa Tông tiêu độc, chỉ bất quá..."
Hắn hơi trầm ngâm, ngẩng đầu lên nói: "Tôn Phủ vừa mới bị thiệt lớn, chưa hẳn đã cam tâm từ bỏ ý đồ, cho nên nếu như chư vị rảnh rỗi, không bằng hãy trở về Đan Hỏa Tông chúng ta làm khách?"
Phương Quý nghe thế liền không khỏi kinh ngạc, mới vừa rồi nói muốn dẫn sư tỷ đến Đan Hỏa Tông, lão đan sư Cổ Thông đều sợ phải nuôi thêm một miệng cơm, làm sao mấy lão già này đến, hắn lại bỗng nhiên muốn mời bọn hắn đi theo làm khách?
Nghe cũng không giống như là khách sáo, trong lòng nhất thời cảm thấy hơi kinh ngạc, sau đó liền lưu ý đánh giá.
Chỉ thấy mấy vị tông chủ kia nghe lời nói của lão đan sư Cổ Thông, sắc mặt bỗng nhiên đều trở nên có một chút chần chờ, bất động thanh sắc liếc nhìn nhau một cái.
"Ha ha, Đan Hỏa Tông chính là thánh địa tại An Châu, đã sớm nên đi bái phỏng, chỉ tiếc là chúng ta đi ra chuyến này, cũng coi như là xé rách mặt mũi với Tôn Phủ, nói không chừng Tôn Phủ sẽ gây phiền phức cho chúng ta cũng khó nói, mấy người chúng ta vẫn nên trở về trấn giữ thì tốt hơn..."
"Không sai, lần này lão Thái Bạch đại phát thần uy, Tôn Phủ chịu đả kích, chắc hẳn cũng sẽ không dám gây phiền toái cho lão Thái Bạch nữa!"
Nghe lời nói của bọn hắn, Phương Quý bỗng nhiên hiểu rõ ra, trong lòng nhất thời cực kỳ không thoải mái.
Lão đan sư Cổ Thông kia rõ ràng chính là đang ám chỉ mấy người này, tông chủ Thái Bạch Tông đã bị thương, lo lắng Tôn Phủ không cam lòng, sau đó phái người tới gây phiền phức cho tông chủ, cho nên mới mời mấy người bọn hắn đồng hành, kỳ thật chính là muốn mời bọn hắn hộ vệ trên đường đi, kết quả mấy người này lại không thấy thỏ không thả chim ưng, thấy không có chỗ tốt liền không hẹn mà cùng từ chối, không muốn ở lại nữa.
"Phẹt!" Càng nghĩ càng giận, Phương Quý nhổ một ngụm nước bọt dưới chân của U Minh Đạo Chủ, mặt của U Minh Đạo Chủ cũng lập tức tái rồi.
"Chư vị không có hứng thú với Đan Hỏa Tông chúng ta sao?" Lão đan sư Cổ Thông cũng giống như là có một chút tức giận, thản nhiên nói: "Thật tiếc nuối, lão phu còn muốn luyện vài lô đan để mời chư vị nhấm nháp..."
Mấy vị tông chủ này nghe thấy đan của lão đan sư Cổ Thông, ngược lại là hơi có một chút động tâm, nhưng bọn hắn nhìn thoáng qua tông chủ Thái Bạch Tông mặt tràn đầy khí xanh, trên người giống như không có một chút pháp lực, thế là đều cười lắc đầu, luôn miệng nói: "Đáng tiếc đáng tiếc, bất quá sau này chắc hẳn là còn có cơ hội đi đến Đan Hỏa Tông bái phỏng, ngược lại là không cần phải vội vã!"
Lão đan sư Cổ Thông mặt không biểu tình, cũng không lên tiếng nói gì nữa.
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe được lời này ngược lại là nhẹ giọng cười một tiếng, chắp tay nói: "Ta cũng biết lần này mấy vị đạo hữu tới đây xem như là đã rất mạo hiểm, bây giờ lo lắng cho tiên môn, muốn trở về chủ trì đại cục là cũng có thể lý giải, vậy thì không chậm trễ hành trình của mấy vị!"
Những người kia nghe thế, giống như là trút được gánh nặng, đều cao giọng cười to sau đó chắp tay từ biệt.
"Có chỗ tốt liền chui ra, có phiền phức liền rụt đầu lại..." Đợi cho những người kia đều đi ra, lão đan sư Cổ Thông mới chậm rãi thở dài một tiếng, nói với tông chủ Thái Bạch Tông: "Trông cậy vào những người này đẩy lui Tôn Phủ, trả cho An Châu một bầu trời tươi sáng, thật sự là rất khó, lão Thái Bạch, con đường này nhìn có vẻ rất gian nan..."
"Lần này bọn hắn có thể lộ diện là đã không tệ, làm sao có thể yêu cầu bọn hắn nhiều hơn?" Tông chủ Thái Bạch Tông cũng không để ý, nhẹ nhàng cười cười, sau đó đưa tay sờ sờ đầu Phương Quý, giống như là nhìn ra trong lòng của hắn tức giận, tiện tay an ủi hắn một chút, sau đó lại giống như là nhớ tới cái gì, cười nói với lão đan sư Cổ Thông: "Bất quá bọn hắn không chịu đi theo, cũng chưa chắc đã xem như là chuyện xấu, sự tình lần này kết thúc như vậy, lại có chuyện gì, cũng không tới phiên bọn hắn!"