"Sư phụ, làm sao bây giờ, hắn muốn chúng ta giao tông chủ Thái Bạch Tông ra..." Tiểu đồng đứng ở bên cạnh lão đan sư Cổ Thông đã bị hù cho hàm răng run cầm cập, cơ hồ muốn chui vào lão trong ngực của lão đan sư Cổ Thông, mang theo tiếng khóc nức nở hô lên.
Chính lão đan sư Cổ Thông cũng bị hù cho sợ hãi, cũng không mạnh hơn tiểu đồng bao nhiêu, run rẩy xanh cả mặt, nhìn tông chủ Thái Bạch Tông một chút, lại liếc mắt nhìn sương mù đen phía ngoài, bỗng nhiên nổi lên một cỗ bi thương, cắn răng nói: "Lát nữa lại giao!"
"Ha ha, người tới là Bạch Phát Quỷ Thần sao?" Vào lúc này, tông chủ Thái Bạch Tông chậm rãi đứng lên, ngược lại là ngăn ở trước người Phương Quý, mở miệng cười nói.
"Ngươi không cần quản ta là ai, mau giao vật kia ra đây..." Thanh âm kia tĩnh mịch nửa ngày mới vang lên một lần nữa, vẫn là không có một chút tình cảm nào, khiến cho lòng người chao đảo.
Tông chủ Thái Bạch Tông gật đầu nhẹ, giống như là xác định cái gì, nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn bên ngoài khoang thuyền, cười nói: "Sao ngươi lại không tự mình tiến vào lấy?"
Nghe lời này, sương mù đen ở phía ngoài bỗng nhiên dâng lên, giống như là yêu ma kia đã nổi giận, âm thanh quỷ khóc thần gào vang lên một trận ở bên ngoài khoang thuyền, lão đan sư Cổ Thông cùng với tiểu đồng bị hù đã sắp ôm nhau, nhưng có tông chủ Thái Bạch Tông đứng ngăn ở cửa khoang, sương mù đen kia thế mà cũng không có tràn vào, ngược lại là thanh âm của yêu ma kia vang lên: "Ngươi dùng kiếm chém mười hai Tà Thần, bản lĩnh xác thực không yếu, chỉ là ngươi đã trúng độc của Tuyết Nữ, bây giờ chỉ sợ là ngay cả linh tức cũng đều không động được, rõ ràng là đang chết dần chết mòn, làm sao lại dám nói lung tung với bản tôn?"
"Nếu biết ta trúng độc của Tuyết Nữ, vì sao ngươi lại không dám tiến vào?" Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nhìn mảnh sương mù đen kia hỏi.
Sương mù đen tuôn ra một lần nữa, vô tận ma ảnh bay lướt, giống như là ở trong nội tâm của yêu ma kia cũng đang đấu tranh gay gắt...
Trong khoang thuyền, tất cả đều đã là hàm răng trên va vào hàm răng dưới, sự kinh hoàng cùng với sợ hãi trong nội tâm đã đạt đến cực điểm...
Duy chỉ có tông chủ Thái Bạch Tông là vẫn rất bình thản.
Chỉ là Phương Quý ở sau lưng của tông chủ Thái Bạch Tông, nhìn thấy tông chủ chắp hai tay ở sau lưng, đốt ngón tay cũng đều đã bóp đến trắng bệch.
"Kỹ năng giả vờ của tông chủ thật là đỉnh..." Phương Quỷ nghĩ thầm.
Ma âm rít gào ở bên ngoài, trong khoang thuyền chỉ có sự yên lặng và hoảng hốt, tông chủ Thái Bạch Tông cùng với vị Quỷ Thần bên ngoài kia, dường như đã trở thành thế giằng co.
Bây giờ tông chủ Thái Bạch Tông ngay cả linh tức cũng đều không động được, tự nhiên là không thể đi ra ngoài chém giết với vị Quỷ Thần kia, dù sao thì lão đan sư Cổ Thông cũng đã nói qua, bây giờ Tuyết Độc của hắn chỉ là tạm thời đè xuống mà thôi, khẽ động linh tức, Tuyết Độc phát tác một lần nữa, nói không chừng cũng có thể lập tức mất mạng, mà vị Quỷ Thần Tôn Phủ ở bên ngoài kia, thế mà cũng giống như là bị hung danh của tông chủ Thái Bạch Tông dọa sợ, nhất thời không dám xông vào...
Một màn này làm cho người ta hoảng hốt, không dám thở mạnh, Phương Quý nhìn tông chủ Thái Bạch Tông, trong lòng ngược lại là trở nên cảm khái, rõ ràng là tay cũng không động được, hết lần này tới lần khác lại bình tĩnh như thế, đây cũng là bản lĩnh, thậm chí có thể nói, đây là bản lĩnh còn mạnh hơn so với Đại La Từ Bi Thủ, Quy Nguyên Bất Diệt Thức, Phương Quý suy nghĩ miên man, nếu như có thể học được phần bản lĩnh này thì tốt biết bao...
"Bất quá..." Trong lòng vừa nghĩ, Phương Quý lại nắm thật chặt Hắc Thạch Kiếm.
Tông chủ có giả vờ đàng hoàng đến mức nào, chỉ sợ là cũng không thể doạ sợ vị Quỷ Thần ở bên ngoài kia, sớm muộn vẫn sẽ gặp xui xẻo!
Hiện tại hai người bọn hắn giằng co như vậy, nhưng giằng co càng lâu, lại càng bất lợi đối với tông chủ, dù sao thì vị Quỷ Thần kia sớm muộn cũng sẽ xông vào thử một lần, tông chủ lại chỉ có thể đứng ngây ngốc ở nơi đó, hơi thăm dò một chút như thế, vậy còn có thể không bại lộ?
Chỉ có thể hận tu vi của chính mình quá thấp, ngay cả vị Quỷ Thần kia ở đâu cũng đều không nhìn thấy, vậy làm sao có thể giúp tông chủ đánh nhau?
"Ha ha, tu sĩ Nhân tộc quả nhiên là âm hiểm xảo trá, nếu như ngươi còn có thể xuất thủ, lúc này cần gì phải một mực canh giữ ở trong khoang thuyền?"
"Nếu như ngươi không phải trúng độc quá sâu, vừa rồi cần gì phải để cho những kẻ phế vật kia đi tìm cái chết?"
"Sắp chết đến nơi còn muốn chơi bực mánh khóe này, ta ngược lại muốn xem xem trái tim của ngươi cứng rắn cỡ nào..."
Quả nhiên, chỉ mới giằng co một thoáng, vị Quỷ Thần kia đã âm trầm nở nụ cười, nói vài câu liên tiếp khiến cho trong lòng của mấy người Phương Quý cùng với lão đan sư Cổ Thông phát chìm, thầm hô lộ tẩy rồi, sau đó liền nghe được ở bên ngoài khoang thuyền, sương mù đen càng cuồn cuộn mà đến, trong sương mù đen, có mấy đạo ma ảnh tùy thời tới gần, mắt thấy đã sắp tiến vào trong khoang thuyền...
Xem ra vị Quỷ Thần kia nói rất có lòng tin, cũng vẫn vô cùng kiêng kỵ tông chủ Thái Bạch Tông, cho nên lúc này không dám dùng chân thân công kích, mà là chuẩn bị phái mấy đạo ma ảnh tiến đến thăm dò, nhưng cho dù là như vậy, vậy chỉ sợ cũng sẽ lập tức vạch trần cục diện...
Ngược lại là tông chủ Thái Bạch Tông, tuy nhìn thấy ma ảnh lắc lư sắp đánh tới, thần sắc vẫn rất bình tĩnh, nhàn nhã đứng ở nơi đó.
Phần bản lĩnh này lại lập tức khiến cho Phương Quý hâm mộ một trận.
Chỉ tiếc là hắn cũng biết tông chủ chỉ có thể cố gắng đứng không ngã, không thể làm gì, thế là hắn chỉ có thể cắn răng xông về phía trước.
Nghĩ thầm tốt xấu trước cũng phải thay tông chủ đối phó với mấy đạo ma ảnh này rồi lại nói!
Vị Quỷ Thần cấp độ kia, chính mình chơi không lại, chẳng lẽ ma ảnh đi theo bên người Quỷ Thần, chính mình lại còn không giết được?
Lúc này Phương Quý âm thầm cắn răng, đã chuẩn bị liều mạng.
Bất quá cũng vào lúc hắn sắp xông ra ngoài, tông chủ Thái Bạch Tông bỗng nhiên đưa tay, nhẹ nhàng đè xuống bả vai của Phương Quý, Phương Quý lộ ra sắc mặt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy tông chủ Thái Bạch Tông nhẹ nhàng cười cười, chỉ chỉ ra bên ngoài, nói: "Đã không cần!"
Phương Quý hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe được một tràng tiếng sáo du dương, tiếng sáo kia dường như có một loại ma lực nào đó, rõ ràng nghe cực xa, nhưng hết lần này tới lần khác lại du du dương dương truyền vào trong khoang thuyền, tầng tầng sương mù đen, thế mà không ngăn được tiếng sáo này...
Đáng sợ nhất là, theo tiếng sáo kia truyền tới, trong sương mù đen phía ngoài, ma ảnh giống như bầy cá thế mà bỗng nhiên đại loạn, giống như là lập tức trở thành con ruồi không đầu bay tán loạn khắp nơi, nhất là mấy đạo ma ảnh mới vừa rồi còn muốn xông vào thuyền pháp kia, càng là giống như là con rối bị giật dây, chợt đụng đầu vào trên khoang thuyền, lại đụng đầu cùng với những ma ảnh khác.