"Người đến là ai, lại dám làm loạn ma trận của ta?" Trong sương mù đen bên ngoài, tuôn ra từng tầng từng tầng, vang lên một tiếng hét lớn của Bạch Phát Quỷ Thần, dường như là có một chút kinh hoàng.
"Vừa rồi ta để cho ngươi tiến đến, ngươi lại không dám, hiện tại..." Ngược lại là tông chủ Thái Bạch Tông sau khi nghe thấy tiếng sáo kia, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, trực tiếp dắt tay Phương Quý ngồi vào trong khoang thuyền, nhẹ nhàng nâng tay áo lau đi một tầng mồ hôi lạnh trên trán, nhưng thanh âm vẫn duy trì bình tĩnh: "Ngươi chỉ sợ là không có cơ hội tiến vào!"
Lão đan sư Cổ Thông nghe tiếng sáo kia, rốt cục cũng hoàn hồn một chút, vừa mừng vừa sợ hỏi: "Người tới...người tới là ai?"
Tông chủ Thái Bạch Tông cười khẽ một tiếng, nói: "Là người trợ giúp ta mời đến!"
"Trợ giúp?" Nghe được hai chữ này, lão đan sư Cổ Thông cùng với Phương Quý đều tràn đầy kinh hỉ.
Bọn hắn bỗng nhiên nghĩ tới, vào lúc tông chủ Thái Bạch Tông cùng với Bạch Thạch trưởng lão từ biệt, đưa một phong thư cho Bạch Thạch trưởng lão, chẳng lẽ đó chính là thư mời người trợ giúp? Ngẫm lại cũng đúng, nếu đã sớm đoán được sẽ có yêu ma đột kích, tông chủ Thái Bạch Tông làm như thế nào có thể không tiến hành chuẩn bị?
Trước đó người trợ giúp mà lão đan sư Cổ Thông mời tới, đến tột cùng là dạng gì tất cả mọi người đều đã nhìn vào trong mắt, không muốn nói thêm, nhưng bây giờ người trợ giúp mà tông chủ Thái Bạch Tông vừa đến, lại làm cho người ta mừng rỡ không thôi, mặc dù người trợ giúp của hắn tới chậm hơn người trợ giúp của lão đan sư Cổ Thông một chút, nhưng trong một cái chớp mắt tiếng sáo kia vang lên, liền có thể phát giác được, người đến cùng với người mà lão đan sư Cổ Thông mời tới trợ giúp tuyệt đối không cùng một cấp bậc, thế mà có thể dùng tiếng sáo đảo loạn ma trận của Quỷ Thần.
"Ầm ầm..." Trong lúc bọn hắn nói chuyện, chỉ nghe thấy ở bên ngoài thuyền pháp, ma ảnh lay động, quỷ khóc thần gào, từng đợt sương đen khuấy đảo, thê lương dị thường, ngay cả ma ảnh chung quanh thuyền pháp cũng đều ít đi rất nhiều, giống như là đều bị Bạch Phát Quỷ Thần điều đi vây công người thổi sáo kia, mà tiếng sáo vào lúc này, cũng đã biến đổi âm điệu, du dương réo rắt, giống như một sợi tơ vàng quấn quanh núi lớn, đang đánh nhau kịch liệt cùng với mây đen.
Vẻn vẹn từ thanh âm mà nói sẽ khó mà biện bạch ai chiếm thượng phong, nhưng tiếng quỷ khóc thần gào càng vội vàng xao động, lại cũng càng phập phồng không yên.
"Ngươi...ngươi mời bực cao nhân này từ nơi nào?" Lão đan sư Cổ Thông nghe thấy động tĩnh kia, đã là vừa mừng vừa sợ, khẩn cấp hỏi.
Lúc này trong lòng hắn đã thật sự khó lý giải được, lấy cảnh giới của hắn, mặc dù không biết đánh nhau, nhưng nhãn lực nhưng vẫn còn, rõ ràng đã nghe ra được, người đến có thực lực cường đại, vô cùng đáng sợ, chỉ sợ là tông chủ của mấy đại tiên môn đứng đầu An Châu như U Minh Đạo, Triều Thiên Động, Cổ Nhạc Tông cũng không có dạng bản sự bực này, tông chủ Thái Bạch Tông lại là làm sao tìm tới được?
"Ba tháng trước, có một vị thiên kiêu Đông Thổ mang theo mấy người đồng bạn, tiến về Trưng Châu Bắc Vực du lịch, tìm kiếm một khúc phổ cổ lão, người này mặc dù có tuổi tác không lớn, nhưng tu vi tinh thâm, coi như là ở Đông Thổ, cũng có một chút thanh danh..." Tông chủ Thái Bạch Tông nghe tiếng sáo ở phía ngoài, giải thích cho lão đan sư Cổ Thông.
"Thiên kiêu Đông Thổ?" Lão đan sư Cổ Thông nghe thế liền mừng rỡ: "Đó là bằng hữu của ngươi?"
"Hắn là vãn bối của ta!" Tông chủ Thái Bạch Tông nói: "Lúc trước ta suýt chút nữa trở thành chú của hắn..."
Câu nói này khiến cho lão đan sư Cổ Thông cùng với Phương Quý đều là quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt trở nên cổ quái.
Lão đan sư Cổ Thông chợt nhớ tới một chuyện, kinh ngạc nói: "Không đúng, khoảng cách của Trưng Châu so với nơi đây ít nhất cũng phải một vạn dặm..."
Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, nói: "Đông Thổ có Thần Thú, tên là Tất Phương, giương cánh phù du, một ngày có thể đi 10 vạn dặm, mặc dù bây giờ đã rất khó nhìn thấy Tất Phương thuần huyết, nhưng có đại tộc Đông Thổ nuôi dưỡng không ít linh thú hỗn huyết, cũng trời sinh am hiểu hành tẩu, một ngày 10 vạn dặm mặc dù là không có khả năng, nhưng một vạn dặm vẫn là không thành vấn đề, vào thời điểm ta gửi thư liền đã tính qua, nếu như hắn đạt được thư, lập tức chạy đến, luôn luôn có thể đến kịp, bây giờ mặc dù hơi muộn một chút, nhưng cũng không làm hỏng việc!"
"Thần Thú Tất Phương..." Lão đan sư Cổ Thông nghe thế sắc mặt càng trở nên kỳ dị, bỗng nhiên cả kinh nói: "Nuôi dưỡng Tất Phương, đây không phải là Khương gia Đông Thổ sao?"
Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, nói: "Đúng vậy!"
Lão đan sư Cổ Thông đã có một chút trợn tròn mắt: "Khi đó ngươi đã suýt nữa trở thành con rể Khương gia?"
Tông chủ Thái Bạch Tông gật đầu nhẹ, dường như có một chút cảm khái, nói: "Vào thời điểm ta còn trẻ tuổi, vẫn có phần được nữ tử ưu ái..."
Phương Quý còn có tiểu đồng của lão đan sư Cổ Thông, lúc này trong ánh mắt nhìn về phía tông chủ Thái Bạch Tông, đã tăng thêm sự sùng bái.
Ngược lại là lão đan sư Cổ Thông, nghe lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông, lộ ra bộ dáng ngượng ngùng, nhất là người đang thổi sáo ở phía ngoài khoang thuyền kia, biểu lộ càng là rất phức tạp, nửa ngày mới khinh thường mắng một câu: "Khoác lác cái gì chứ, còn không phải là cầu ta cứu mạng?"
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng không để ý đến lão đan sư Cổ Thông, mà là quay đầu sang nhìn Phương Quý, cười hỏi: "Bắt đầu từ Tôn Phủ, mấy lão quái U Minh Đạo, Cổ Nhạc Tông, Triều Thiên Động đều từ chối, không chịu tương trợ, đi đến nơi này, những tu sĩ mà lão đan sư Cổ Thông mời tới kia, vừa nhìn thấy không ổn liền bỏ trốn mất dạng, ngươi nhìn vào trong mắt, phải chăng cũng cảm thấy trong lòng có một chút không thoải mái?"
Phương Quý không nghĩ tới tông chủ Thái Bạch Tông sẽ hỏi mình loại vấn đề này, lập tức gật đầu không có một chút do dự.
Hắn nào chỉ là cảm thấy không thoải mái, nếu không phải là tu vi của mình thấp, chính là đã cầm kiếm giết người.
Đám người mà lão đan sư Cổ Thông mời tới ngược lại thì cũng thôi, dù sao thì bản sự cũng có hạn, nhưng mấy người U Minh Đạo kia, lại quả thực khiến cho Phương Quý chán ghét, nghe thấy có chỗ tốt liền cùng với tông chủ Thái Bạch Tông đi đến Tôn Phủ, cũng không động thủ, chỉ là lộ mặt một cái, chờ đợi phân chỗ tốt, kết quả tông chủ Thái Bạch Tông đại chiến một trận, đắc tội Tôn Phủ, lại trúng độc, đến thời điểm cần bọn hắn giúp đỡ, bọn hắn lại bôi dầu vào lòng bàn chân chạy trốn.
Người như vậy, làm sao có thể không khiến cho người ta chán ghét?
Nhìn thiên kiêu Đông Thổ người ta một chút đi, nhận được thư cầu trợ giúp, lập tức vượt vạn dặm chạy đến nghĩ cách cứu viện, đây là nghĩa khí cỡ nào?
"Trên con đường tu hành, giao tế cùng với người khác cũng là một môn học vấn!" Tông chủ Thái Bạch Tông nhìn Phương Quý, cười nói: "Tu sĩ Bắc Vực sinh ra gian nan, con đường tu hành khó khăn, làm việc ích kỷ một chút, thiển cận một chút cũng là có, nhưng có thật nhiều sự tình vẫn cần bọn hắn tới làm, mà thiên kiêu Đông Thổ có tài nguyên phong phú, tu hành đơn giản, từ trước tới giờ không thiếu tài nguyên, cũng không thiếu tiền bối chỉ điểm, sư tôn hậu ái, cho nên so sánh cùng với người tu hành tại các địa phương khác, cũng đều phóng khoáng hơn một chút!"