"Mà hạng người phóng khoáng, là dễ sinh ra hào kiệt nhất!" Hắn sờ lên đầu của Phương Quý, nói: "Cho nên ta vẫn muốn đưa ngươi đi đến Đông Thổ, kinh lịch phong cảnh một phen, tuổi tác của ngươi còn nhỏ, thay vì làm bạn với cá nheo trong vũng nước đục Bắc Vực này, chẳng bằng đi ra biển lớn, dính một chút phóng khoáng chân chính..."
"Đi đến Đông Thổ đi, tìm Lý Nhi chơi sao?" Nghe lời nói của tông chủ Thái Bạch Tông, Phương Quý ngẩn người mê mẩn, thậm chí còn khó nén vẻ tán thưởng hâm mộ, cũng có một chút xuất thần.
Từ khi hắn bắt đầu kết thành Thần Đạo Trúc Cơ tại Thái Bạch Tông, tông chủ Thái Bạch Tông đã từng nói muốn đưa hắn đi tới Đông Thổ, chỉ là khi đó hắn dựa theo chỉ dẫn của đồng tiền, ngược lại là lựa chọn Tôn Phủ, bây giờ Tôn Phủ đã là không thể đi, mà dựa theo ý tứ của tông chủ Thái Bạch Tông, vẫn sẽ đưa hắn đến Đông Thổ một lần, hắn cũng không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, đi đến Đông Thổ thế nhưng là không quen, chỉ nhận biết mỗi Tiểu Lý Nhi...
Cũng không biết khi gặp mặt nàng có đánh chết chính mình hay không!
Trước kia Phương Quý ít hiểu biết đối với sự tình tu hành, cũng không có quá coi Cửu Linh Chính Điển ra gì, nhưng bây giờ kiến thức từ từ tăng lên, tự nhiên cũng đã biết giá trị thực sự của Cửu Linh Chính Điển, ngẫm lại lúc trước chính mình dùng mấy con thỏ con đổi được, thật đúng là...thật đúng là thông minh cơ linh, mà ngược lại, lúc đó Tiểu Lý Nhi lúc còn chưa kịp phản ứng, sau khi đổi thỏ con còn tràn đầy cảm kích.
Bất quá tuổi tác của nàng bây giờ cũng đã dần dần lớn, hắn cũng đã biết được tính nghiêm trọng của sự tình...
Xem ra vị bằng hữu duy nhất tại Đông Thổ này, tạm thời còn chưa thể đi gặp!
Tông chủ Thái Bạch Tông thấy Phương Quý nghe lời mình nói, lộ ra bộ dáng giống như có điều suy nghĩ, làm sao có thể biết hắn đang phân cao thấp về sự tình mấy con thỏ, chỉ cho rằng hắn bị phong thái Đông Thổ trong lời nói của mình làm cho mê hoặc, ngược lại là cũng không ngại để cho hắn suy nghĩ, nhẹ nhàng cười cười, liền nghiêng tai nghe trận đại chiến giữa tiếng sáo cùng với Bạch Phát Quỷ Thần ở bên ngoài khoang thuyền, lắng nghe một hồi, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhàn nhạt!
Thiên kiêu Đông Thổ trưởng thành còn nhanh hơn sự tưởng tượng của mình, nếu hắn đã tới, chắc là không sợ vị Bạch Phát Quỷ Thần này!
Lão đan sư Cổ Thông ở bên cạnh ngược lại là vẫn lo lắng không thôi, mặc dù đã biết người tới trợ giúp ở bên ngoài chính là thiên kiêu Đông Thổ, thực lực tất nhiên bất phàm, nhưng bốn đại Quỷ Thần mà Tôn Phủ cung phụng cũng không thể coi thường, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, dựng lỗ tai lên một mực nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ nghe thấy thanh âm quỷ khóc thần gào càng ngày càng mãnh liệt, mà tiếng sáo kia thì một mực giảm thấp, giống như là bị tiếng quỷ khóc áp chế vậy, gương mặt mo cũng đã trở nên trắng bạch...
Đột nhiên, vào thời khắc tiếng quỷ khóc cùng với tiếng sáo kia đều kéo dài vô hạn, phảng phất như đang so đấu lực lượng lần cuối cùng, tiếng quỷ khóc đại thịnh, giống như là lũ quét cuốn tới, mưa như trút nước mà xuống, tiếng sáo thì réo rắt đung đưa, thỏa thích cất cao, sau đó tiếng quỷ khóc đã tận, bắt đầu suy sụp, nhưng tiếng sáo vẫn là tiếp tục cất cao, đột nhiên chuyển âm một cái, giống như là bay đến không trung vô tận, lại giống như là bỗng nhiên đâm ra một kiếm, kiếm ý chém thẳng vào tiếng quỷ khóc, khiến cho tiếng quỷ khóc suy sụp.
Thế là, trong khoảnh khắc, tiếng quỷ khóc trở nên thê lương, càng ngày càng thấp, càng ngày càng yếu, giống như là đang nhanh chóng rời đi, mà ở bên ngoài khoang thuyền, tầng tầng sương mù đen cũng tán đi thật nhanh, ánh trăng sáng trong, bóng đêm lại trở nên yên tĩnh.
"Thắng rồi sao?" Lão đan sư Cổ Thông kích động đến mức râu ria đều run lên, không nhịn được đứng lên.
Tông chủ Thái Bạch Tông thì là nhẹ nhàng gật đầu, cười nhẹ một tiếng, nói: "Nếu hắn dám đến, tự nhiên là sẽ thắng!"
Lại đợi một hồi, chỉ nghe thấy bên ngoài khoang thuyền hoàn toàn yên tĩnh, tiếng quỷ khóc đã hoàn toàn biến mất, tiếng sáo tự nhiên cũng đã biến mất, sau nửa ngày, ngược lại là có tiếng lướt qua bầu trời truyền đến, sau đó có một giọng nói trẻ tuổi và cung kính vang lên ở bên ngoài khoang thuyền: "Vãn bối Khương Thanh, xin chào Thái Bạch Triệu thúc thúc, chỉ vì tu vi của tiểu chất không đủ, vẫn khiến cho yêu ma kia chạy trốn, xin Triệu thúc thúc thứ tội..."
"Ha ha, Khương hiền chất không cần đa lễ, ngươi nhận được truyền thư, kịp thời chạy đến cứu giúp, ta nên cám ơn ngươi mới đúng!"
Tông chủ Thái Bạch Tông cười ha hả, bảo Phương Quý đi vén rèm thuyền pháp lên.
Phương Quý thừa cơ nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy ở trong bầu trời đêm đang có một thiếu niên có dáng người thẳng tắp lẳng lặng đứng ở trong hư không, gió đêm thổi phần phật, vạt áo của hắn bay lên, nhìn không rõ ràng bộ dáng, chỉ cảm thấy khuôn mặt của hắn tuấn mỹ, thần thái bình thản, chỉ đứng ở trong hư không, liền ngay cả ánh trăng chung quanh cũng đều giống như sáng hơn rất nhiều, bên hông giắt một cây sáo trúc, lộ ra dáng vẻ ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng.
Người trẻ tuổi kia nhìn thấy Phương Quý vén rèm khoang thuyền lên, nhưng cũng không có tiến vào, chỉ chắp tay ở bên ngoài nói: "Triệu thúc thúc quá khách khí, không nói Khương gia năm đó thiếu nợ ngươi, chỉ nói đến 30 năm trước, nếu không có Triệu thúc thúc đưa ta từ Đông Thổ đến đây, dạy ta ba năm, chỉ sợ tiểu chất cũng không thể trổ hết tài năng từ trong tiểu bối Khương gia, có cơ hội được thúc tổ coi trọng, Triệu thúc thúc có nửa ân sư đồ với ta, cô cô cũng đã từng cố ý dặn dò ta, đi đến Bắc Vực, nhìn thấy Triệu thúc thúc, tất nhiên phải hành lễ đệ tử..."
Tông chủ Thái Bạch Tông thấy hắn không chịu tiến vào thuyền pháp, lại nghe hắn nói như vậy, liền ẩn ẩn hiểu được điều gì, cười nói: "Lúc đầu ta dạy ngươi ba năm, cũng là bởi vì thể diện của cô cô ngươi, không cần phải quá mức để ở trong lòng, trận chiến này, ngươi không có bị thương chứ?"
Người trẻ tuổi kia nói: "Một chút vết thương nhỏ, cũng không vướng bận, đa tạ Triệu thúc thúc quan tâm!"
Tông chủ Thái Bạch Tông nhíu mày, nhìn lão đan sư Cổ Thông một chút, nói: "Vị tiền bối họ Cổ này am hiểu Đan Đạo..."
Người trẻ tuổi kia nói: "Tiểu chất có mang theo đan dược trên người, không cần Triệu thúc thúc phải phí sức!"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe vậy, liền không còn đề cập tới chuyện này nữa, khẽ trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói: "Nửa năm sau, chính là thời điểm ngươi giao thủ cùng với người Tần gia phải không?"
Người trẻ tuổi kia nói: "Thúc tổ đề bạt, đã chọn trúng tiểu chất!"
Tông chủ Thái Bạch Tông hỏi: "Đối thủ là ai?"
Người trẻ tuổi kia nói: "Là Tần gia Giáp công tử!"
Tông chủ Thái Bạch Tông gật đầu nhẹ, nói: "Ngươi có nắm chắc hay không?"
Người trẻ tuổi kia bình tĩnh nói: "Giáp công tử mặc dù rất kinh diễm, nhưng tiểu chất dù sao cũng lớn hơn hắn rất nhiều!"
Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, không còn nhiều lời nữa, nói: "Đã như vậy, ngươi vẫn phải lấy đại cục làm trọng, lúc này ngươi tuyệt đối không thể thụ thương, nếu không sẽ làm trễ nải đại sự của hai nhà Khương, Tần, Thái Bạch Tông nho nhỏ chúng ta không thể đảm đương nổi..."