Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 619 - Chương 619: Trợ Giúp Đến

Chương 619: Trợ giúp đến Chương 619: Trợ giúp đến

Dọc theo con đường này mặc dù cũng đều là hung hiểm không ngừng, nhưng tông chủ mỗi một sự kiện đều có an bài rõ ràng, biến nguy thành an, hắn có cảm giác đi theo bên cạnh tông chủ là quá mức nhẹ nhõm, cho nên không để ý đến hung hiểm trong đó, trên đường đi nên ngủ thì ngủ, nên nói chuyện thì nói chuyện, rất vui vẻ, cảm thấy thực sự khó có thể lý giải được, làm sao đột nhiên đã đến thời điểm tông chủ nhất định phải đi ra ngoài chịu chết mới có thể giải quyết vấn đề?

Đối mặt với ánh mắt mỉm cười của tông chủ Thái Bạch Tông, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, nói rằng mình sẽ đi ra ngoài giải quyết những yêu ma kia?

Chỉ hận một thân tu vi chưa đủ!

Nói chờ một chút liền sẽ có người trợ giúp đến?

Chính mình cũng không biết!

Lúc này tông chủ kỳ thật là vẫn có thể sống tạm trong thời gian ba nén hương, hoàn toàn có thể để cho Tiêu Kiếm Uyên thực hiện lời hứa của mình, chống đỡ trong thời gian ba nén hương, nhưng nếu như vậy, đại giới để tông chủ sống thêm thời gian ba nén hương này có khả năng sẽ chính là Tiêu Kiếm Uyên, Phương Quý, lão đan sư Cổ Thông tính cả tông chủ và tiểu đồng, tất cả mọi người cuối cùng đều sẽ chết ở chỗ này, đây mới là nguyên nhân hiện tại tông chủ liền muốn đi ra ngoài!

Phương Quý hiểu hết, hiểu tất cả đạo lý, nhưng vẫn không muốn buông tay ra!

Buông tay ra tông chủ liền không còn...

"Phương Quý tiểu chất, dọc theo con đường này quá nhanh, còn không có thời gian nói cho ngươi, từ lúc ngươi vào Tôn Phủ, ta cùng với sư tôn ngươi đều rất lo lắng, bất quá sau khi biết được sự tình ngươi làm tại Tôn Phủ, chúng ta cũng rất vui mừng, ngươi làm rất tốt, ngươi đã thay đám tiểu bối Bắc Vực chứng minh bọn hắn không phải trời sinh liền kém hơn người Tôn Phủ, chuyện này có lẽ còn trọng yếu hơn so với rất nhiều sự tình chúng ta âm thầm làm trong 300 năm này, càng làm cho chúng ta vui mừng hơn, thì là ngươi từ đầu đến cuối không có xa lánh sư tỷ của ngươi, vô luận là ta hay là Thái Bạch Tông, đều rất may mắn khi có dạng đệ tử như ngươi!" Tông chủ Thái Bạch Tông giống như cũng có nhiều chuyện muốn nói, nhưng nghĩ một chút, cũng chỉ tiến hành trấn an Phương Quý, sờ lên đầu của hắn.

"Đừng luôn sờ đầu ta, về sau sợ sẽ không cao được!" Phương Quý vặn đầu một cái, tránh thoát khỏi bàn tay của tông chủ, gấp giọng nói: "Ta không quản được nhiều như vậy, hãy đợi thêm một hồi!"

"Ha ha, ở trong hai năm này đã cao hơn rất nhiều!" Tông chủ Thái Bạch Tông không nhịn được bật cười, lại cứ sờ soạng đầu Phương Quý một cái, sau đó phất phất ống tay áo, cười nói: "Buông ra đi, người đã cao hơn, tâm tư cũng phải dài hơn một chút, làm việc cũng không thể một mực dựa theo cảm tính, về sau ngươi cũng phải nhớ kỹ, vào lúc sự tình gặp khớp nối, thay vì ôm huyễn tưởng, chẳng bằng liều mạng một lần, không tiến ắt lùi, chính là cái đạo lý này!"

"Không thể buông, ngài hãy chờ một chút, đợi thêm một hồi không được sao?" Phương Quý cắn răng, nhất định không chịu buông tay, cũng không biết tại sao lại muốn tông chủ chờ.

"Chuyện này..." Tông chủ Thái Bạch Tông cũng không khỏi nhíu lông mày, nhìn ra Phương Quý xác thực không muốn để cho chính mình đi ra ngoài, nhưng không đi ra thì có thể làm thế nào, thời gian trôi qua từng giây từng phút, hắn cũng muốn đẩy Phương Quý ra, nhưng lúc đầu bày ra tràng diện cáo biệt thắm thiết như vậy, nếu như cuối cùng kết thúc bằng việc đẩy ngã Phương Quý, vậy thì cũng không dễ nhìn lắm, nhưng tình thế ở phía ngoài hết lần này tới lần khác lại...

"Phần phật..." Ở bên ngoài thuyền pháp, cuồng phong như mưa, có thể nghe được vô số thanh âm kiếm quang xé rách huyết nhục.

Bình thường Tiêu Kiếm Uyên nói nhiều, vào thời điểm đại chiến cùng với địch nhân, lại không nói một câu nào, chỉ có thể cảm giác được một thân linh tức của hắn đã thôi động tới cực điểm, khí huyết cuồn cuộn, ở trong thần thức của người tu hành, hắn giống như một viên mặt trời chói mắt, quang mang thịnh đến cực hạn.

Lúc này, hắn cơ hồ là một người đè ép ba đại Quỷ Thần!

Ma khí cùng với yêu ma hóa thân của ba đại Quỷ Thần đừng nói là xông tới, còn bị hắn nghiền ép trở về.

Nhưng càng như vậy, trong lòng của tông chủ Thái Bạch Tông lại càng lo lắng, biết Tiêu Kiếm Uyên kỳ thật đã không còn chống được quá lâu, hắn thôi động tất cả linh tức, không phải là bởi vì hắn muốn như vậy, mà là bởi vì bị dồn đến như vậy, bình thường người tu hành giao thủ cùng với người khác, đều sẽ tận khả năng thu liễm linh tức, chuẩn bị hậu chiêu, nhưng Tiêu Kiếm Uyên lại không hề thu liễm, chỉ có thể thôi động tất cả, tử chiến đến cùng.

Cứ tiếp tục như thế, hắn thậm chí là có khả năng không chống đỡ được thời gian ba nén hương...

Tông chủ Thái Bạch Tông cau chân mày lại, bình tĩnh nhìn về phía Phương Quý, thấp giọng nói: "Tiểu Phương Quý, ta biết tâm ý của ngươi, nhưng bây giờ thời gian đã kéo quá dài, nam nhân dù sao cũng nên mau mau làm ra quyết đoán, đây cũng coi như là bài học cuối cùng ta dạy ngươi..."

Nói xong, hắn đã định phất động tay áo, đẩy Phương Quý ra.

Nhưng không nghĩ tới, cũng ở trong một sát na hắn nâng tay áo lên, đột nhiên ở trong hư không nơi xa, truyền đến một thanh âm liệt hoả thiêu đốt, thanh âm liệt hoả thiêu đốt lúc đầu cực kỳ nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác thanh âm kia lại thịnh vượng đến cực hạn, căn bản không giống như là ở bên ngoài có một trận chém giết kịch liệt, mà giống như là có một người đang lẳng lặng đốt lửa ở trước cửa, mỗi một âm thanh nổ lách tách cũng cực kỳ rõ ràng.

"Ha ha, lão Thái Bạch, tính là ngươi may mắn, trợ giúp của ngươi đến rồi..." Ngay sau đó, chính là thanh âm ngạc nhiên của Tiêu Kiếm Uyên vang lên, lộ ra một cỗ vui thích ngoài ý muốn.

"Cái gì, đến rồi?" Con mắt của tông chủ Thái Bạch Tông cũng lập tức trừng lớn: "Nhanh như vậy?"

"Ồ..." Sắc mặt của Phương Quý cũng trở nên có một chút kỳ quái, bên trong vẻ không hiểu còn có sự bất ngờ, sau khi nghĩ một lát, từ từ buông tay ra khỏi vạt áo của tông chủ, lui về phía sau một bước, nghiêng đầu dò xét tông chủ, hỏi: "Tông chủ, ngài vừa mới nói nam nhân phải làm sao?"

Sắc mặt của tông chủ Thái Bạch Tông từ trắng chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển sang đỏ, bỗng nhiên đập Phương Quý một phát, nói: "Còn không mau đi xem người tới là ai?"

Phương Quý cười ha hả, có một loại sảng khoái sống sót sau tai nạn, nhanh chóng chạy tới mạn thuyền, dùng một cước đá tiểu đồng của lão đan sư Cổ Thông qua một bên, chạy tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một cái, lập tức kinh hãi đến mức lông tơ phía sau cổ đều dựng lên, chỉ thấy ở bên ngoài khoang thuyền, chính là mây đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời, chỉ có kiếm quang lập loè chung quanh thuyền pháp, ngăn cách ma khí, bảo hộ thuyền pháp.

Nhưng ở nơi xa, trong vô tận ma khí, lại đang có một mảnh mây lửa lao nhanh mà đến, mây lửa kia thiên biến vạn hóa, chen lấn mà đến từ trong mây đen, lập tức bị vô tận ma khí ngăn cản, tầng tầng lớp lớp, tốc độ của mây lửa lúc đầu cực nhanh, nhưng càng tiếp cận, bị càng nhiều ma khí ngăn cản, rất nhanh liền đã nửa bước khó đi, thế nhưng vào đúng lúc này, trong hỏa vân, bỗng nhiên vang lên một tiếng rống to.

Bình Luận (0)
Comment