Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 624 - Chương 624: Một Kiếp Người

Chương 624: Một kiếp người Chương 624: Một kiếp người

Mà Dã Trư Vương thì là đại yêu hiện ra phong thái hiếm thấy tại Bắc Vực, Bắc Vực dù sao cũng không phải là loại hoang man chi địa như Nam Cương, có vô số đại yêu. Cho dù gặp được một số thú vật thành tinh, cũng đều sẽ bị tiên môn hoặc là Tôn Phủ thu làm linh thú, có rất ít linh thú có thể lĩnh hội thần thức tu luyện thành yêu, nhưng không thể nghi ngờ, con lợn rừng này chính là đi trên con đường này, chỉ là chẳng biết tại sao không có hóa thành hình người.

Nhưng cho dù nó chưa hóa thành hình người, cũng không có thi triển thần thông của tu sĩ nhân loại, nhưng một thân huyết mạch cường hoành, tùy ý thi triển ra lực đạo, lại vẫn kinh người không gì sánh được, giống như là một toà núi nhỏ đứng trong hư không, khiến cho Thanh Nha Quỷ Thần không ngừng lui về phía sau.

Về phần A Khổ sư huynh, sau khi mượn dùng mảnh mây lửa kia của Hỏa Hầu Quân, đã đuổi đánh Bích Giác Quỷ Thần chạy khắp nơi.

"Mọi người đều nói cần phải ẩn nhẫn, chúng ta ở dưới sự giám sát của Tôn Phủ, giấu dốt một chút là chuyện đương nhiên, nhưng Thái Bạch Tông các ngươi che giấu cũng quá lợi hại, không nói đến vị sư đệ kia của ngươi, chỉ nói đến ngươi có thể dùng kiếm chém mười hai Tà Thần, lại thêm có một đầu đại yêu có thể tương đương với một đại Quỷ Thần Tôn Phủ, lại thêm một đứa nhỏ ôm trở về từ Bất Tri Địa, chuyện này, chuyện này..." Lão đan sư Cổ Thông nhịn không được thấp giọng hỏi: "Các ngươi muốn làm hoàng đế Bắc Vực à?"

"Hoàng đế?" Tông chủ Thái Bạch Tông cũng không khỏi ngơ ngác một chút, sau đó cười xùy một tiếng.

"Giỡn thôi, giỡn thôi..." Khuôn mặt mo của lão đan sư Cổ Thông cũng hơi thẹn, vội vàng khoát tay áo, nói: "Thái Bạch Tông ẩn giấu sâu hơn nữa, so với Phong Long dám treo cổ tôn chủ một châu ở trên cửa thành kia vẫn kém hơn một chút, chỉ bất quá ngươi cũng nên nghĩ lại, Quỷ Thần Tôn Phủ là tồn tại kinh khủng bực nào, tùy tiện chém giết một vị Quỷ Thần, đó chính là đại công đức vang danh thiên hạ, muốn danh có danh, muốn lợi có lợi, Thái Bạch Tông các ngươi chỉ bất quá là một toà tiên môn Sở Quốc nho nhỏ, kết quả ở trong trận chiến này chém hết ba đại Quỷ Thần Tôn Phủ, đến cùng sẽ làm cho người ta sợ sệt cỡ nào?"

Nghe lời nói của lão đan sư Cổ Thông, Phương Quý đang đứng ở cạnh cửa sổ, lúc này lỗ tai bỗng nhiên giật giật.

"Nếu nói danh tiếng có được sau khi chém Quỷ Thần là rất vang dội, cũng không sai..." Tông chủ Thái Bạch Tông cũng cười theo, nói: "Nhưng Thái Bạch Tông chúng ta đường đường chính chính, cũng không đến mức khiến cho người ta sợ sệt chứ?"

"Ta chỉ nói thế mà thôi..." Lão đan sư Cổ Thông khoát tay áo, nói: "Trong lòng lão phu vẫn lựa chọn tin tưởng ngươi, ngẫm lại năm đó, lão thần tiên Đông Thổ xếp hạng bảy vị Tiểu Thánh trong Thập Cửu Châu Bắc Vực, An Châu chúng ta chiếm ba vị trí, cho nên mọi người đều nói An Châu chính là nơi ẩn chứa tạo hóa, địa phương Tiềm Long, nhưng bây giờ, lão phu chỉ biết luyện đan, sư đệ ngươi bây giờ lại không thể cầm kiếm, chỉ còn lại một mình ngươi, áp lực trở nên lớn hơn rất nhiều..."

"Khổ cũng được, mệt mỏi cũng được, cũng chỉ là một kiếp người mà thôi..." Lão đan sư Cổ Thông lải nhải, ngược lại đã khiến cho tông chủ Thái Bạch Tông cũng sinh ra một chút cảm khái, có một chút xuất thần nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, trong lòng âm thầm nghĩ: "Người tu hành cũng không có gì khác biệt cùng với phàm nhân, chẳng qua cũng chỉ là một kiếp người, một kiếp người này phải làm những gì ngược lại cũng không trọng yếu như vậy, sống thoải mái mới là trọng yếu, nếu nghĩ như vậy, An Châu thật sự là quá nhỏ..."

"Liền ngay cả Bắc Vực cũng đều quá nhỏ bé, làm sao có thể khiến cho người ta đứng thẳng lưng?"

Chỉ là những lời này đã thật sự doạ cho lão đan sư Cổ Thông sợ.

"Nhưng thành thật mà nói, ta ngồi ở vị trí đầu tiên trên Thất Thánh, các ngươi đều không phục ta, nhưng lại không thể không thừa nhận, ai cũng không chiếm được vị trí của ta, sáu kẻ các ngươi, người nào chưa từng ăn đan của ta? Lại có người nào chưa từng nhận chỗ tốt của ta? Ngay cả đầu Phong Long kia cũng đều chưa từng có ý kiến với ta, chỉ có tên Tiêu lão thất kia mỗi ngày nói linh tinh, làm cho người ta phiền muộn..." Lão đan sư Cổ Thông cảm thấy yên tâm, cũng nói nhiều hơn: "Huống hồ bất luận bản sự của ta là như thế nào, tối thiểu thì sáu người các ngươi vẫn có một loại bản sự kém ta, đó chính là kiếm tiền, hắc, nhìn các ngươi đều gầy dựng một toà tiên môn, có thể mò được bao nhiêu chất béo?"

Hắn càng nói càng hưng phấn, tông chủ Thái Bạch Tông thì cau chân mày lại, giống như ý thức được một ít chỗ không đúng, quay đầu nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, cau mày nói: "Làm sao vẫn còn chưa kết thúc?"

"Ồ? Đúng rồi!" Lão đan sư Cổ Thông nghe thế, lập tức không suy nghĩ linh tinh nữa, khẩn trương nhìn ra bên ngoài khoang thuyền.

Coi như là lấy ánh mắt của hắn, cũng có thể nhìn ra được, thực lực của ba người Tiêu Kiếm Uyên quả thực không thấp, trong trận chiến này, kỳ thật đã chiếm thế thượng phong, nhưng cũng không biết vì sao, ba đại Quỷ Thần Tôn Phủ kia thế mà từ đầu đến cuối không có rút đi, còn lề mề ở nơi này, mà hết lần này tới lần khác ba người Tiêu Kiếm Uyên một mực không tiếc pháp lực, tận lực chiến đấu, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể chém giết ba vị Quỷ Thần, mà là ác chiến tới bây giờ.

Thái Bạch Tông có một chút nhíu mày, sau khi nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, sắc mặt ngược lại là có một chút trầm xuống.

"Ở dưới tình huống bình thường, Quỷ Thần Tôn Phủ gặp cường địch, tất nhiên đã sớm trốn, nhưng lần này bọn hắn sẽ không, tôn chủ đối với chúng ta là tình thế bắt buộc, cho nên tất nhiên sẽ thông qua khế ước Đế Tôn, đưa ra tử lệnh đối với bọn hắn, không đắc thủ thì sẽ không có cách nào rút đi!"

Lúc nghĩ tới đây, hắn đã trầm giọng mở miệng nói: "Bọn họ không phải là không muốn chém giết ba đại Quỷ Thần, mà là không làm được..."

"Không làm được?" Lão đan sư Cổ Thông giật mình trong lòng, nghẹn ngào mở miệng.

Liền ngay Phương Quý đang đứng ở bên cạnh cửa sổ xem náo nhiệt, cũng vô thức quay đầu lại, vểnh tai nghe.

Tông chủ Thái Bạch Tông nhăn mày lại, thấp giọng nói: "Quỷ Thần Tôn Phủ vốn là uế vật trời sinh, cũng không có chân thân, cho nên mới thiên biến vạn hóa, thoắt ẩn thoắt hiện, muốn đánh bại bọn hắn thì dễ, muốn giết bọn hắn lại rất khó, coi như là chém ma thân của bọn hắn, bọn hắn cũng có thể tùy thời lại hoá ra một cỗ ma thân khác, cho nên muốn chém giết bọn hắn, hoặc là tìm được bản linh của bọn hắn, hoặc là trực tiếp chém hết mảnh ma vân kia, không lưu lại một tia..."

Nói xong than thầm: "Mà ba người Tiêu đạo hữu bọn hắn, lại đều có điểm yếu, Tiêu đạo hữu năm đó cũng không phải là Tiên Đạo Trúc Cơ, tự nhiên vô duyên với con đường tiên đạo, cho nên ở trong ba người này, hắn là không đánh lâu được, nhất là lúc đầu hắn lấy một địch ba, linh tức chỉ sợ đã sớm tiêu hao rất nhiều, lúc này sẽ không có khả năng dùng kiếm chém hết ma vân, ngược lại là càng kéo càng lâu, linh tức sẽ càng tiêu hao nhiều hơn..."

Bình Luận (0)
Comment