Mà lúc này tiểu Ma Sư nhìn thấy chiếc áo bào đỏ kia, con mắt lại lập tức tỏa sáng, cười nói: "Nếu như ngươi phủ thêm chiếc áo bào đỏ này, liền có được ma thân của Hồng Bào Ác Quỷ, mặc dù chưa chắc đã có toàn bộ lực lượng của hắn, nhưng tối thiểu là có thể tới gần ma thân của Quỷ Thần..."
"Như vậy.." Phương Quý nghe thế, con mắt cũng dần dần phát sáng lên.
"Tên tiểu quỷ này đang làm gì?" Mà vào lúc này ở trong khoang thuyền, tông chủ Thái Bạch Tông đã vẽ xong ba tấm Trấn Linh Phù, quay đầu nhìn lại, liền thấy Phương Quý khoanh chân bất động, thần thức nội liễm, giống như đã tiến vào thức hải, tông chủ Thái Bạch Tông ý thức được điều gì, liền không nói thêm nữa.
Ngược lại là lão đan sư Cổ Thông nhìn qua Phương Quý, nhíu mày, thấp giọng nói: "Lão Thái Bạch Tông, vị tiểu đệ tử nhà ngươi này, trên người giống như có không ít bí mật..."
"Thân là người tu hành, trên người của ai mà không có một chút bí mật?" Tông chủ Thái Bạch Tông nghe vậy, nhẹ nhàng cười cười, nói: "Có một số tiên môn, trên người đệ tử phàm là có một chút đồ vật bí ẩn, đều muốn đào móc ra, sợ bị đệ tử chiếm tiên duyên, nhưng chuyện như vậy, tại Thái Bạch Tông chúng ta là sẽ không xuất hiện..."
Lão đan sư Cổ Thông kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
Tông chủ Thái Bạch Tông cười nói: "Bởi vì bí mật của chúng ta còn nhiều hơn so với bọn hắn cộng lại..."
Lão đan sư Cổ Thông lập tức nghẹn họng, không nói gì nữa, chỉ là không khỏi cảm thấy lo lắng, lúc này ở bên ngoài đại chiến kịch liệt, vào thời điểm đang muốn dựa vào tiểu quỷ này xuất hiện lập nên kỳ công, hắn chợt chìm vào thức hải, trong lòng gấp gáp, nhưng nghĩ đến chính mình là một tu sĩ Kim Đan cũng không dám đi làm việc này, lúc đầu đã có một chút chột dạ, không tiện hối thúc hắn, lúc này cũng chỉ có thể đứng ở bên cạnh lo lắng...
"Tốt..." May mắn là cũng đúng vào lúc này, Phương Quý đang ngồi xếp bằng bỗng nhiên nở nụ cười, mở hai mắt ra.
Hắn nhảy dựng từ dưới đất lên, đã tự tin hơn gấp trăm lần, đưa tay nhận lấy ba tấm Trấn Linh Phù trong tay của tông chủ, hơi đánh giá trái phải, cười nói: "Dù sao thì chỉ cần dán Trấn Linh Phù này ở trên ma thân của bọn hắn là thành công đúng không?"
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng nghiêm túc nhìn hắn một cái, hỏi: "Thực sự có nắm chắc?"
Phương Quý cười hì hì một tiếng, nói: "Trước đó không phải tông chủ đã từng nói, ta là có bản lãnh nhất ở trong đám đệ tử Thái Bạch Tông sao?"
Sau khi nói xong hắn liền thò đầu ra khoang thuyền, thân hình biến mất trong nháy mắt.
Nhìn qua bộ dáng gọn gàng mà linh hoạt của hắn, lão đan sư Cổ Thông cùng với tiểu đồng đều lộ ra vẻ mặt choáng váng, giống như không thể tin được, bực sự tình hung hiểm này, vị đệ tử Thái Bạch Tông kia thế mà lại thực sự đi làm, nhìn nửa ngày, hai sư đồ mới theo bản năng liếc nhìn nhau một cái, trong mắt đều tràn đầy xem thường, một người ghét bỏ sư tôn vô dụng, một người ghét bỏ đệ tử không bằng đệ tử người ta...
"Trước đó ta nói ngươi là người làm cho người khác đau đầu nhất trong các đệ tử Thái Bạch Tông..." Tông chủ Thái Bạch Tông thấy Phương Quý đi ra khỏi khoang thuyền, thần sắc cũng ngưng lại, chậm rãi tự nói: "Bất quá, nếu như ngươi thật sự làm thành chuyện này..."
Ầm ầm...
Phương Quý vừa ra khỏi khoang thuyền, lập tức liền nhìn thấy ở bên ngoài chính là thời điểm khói đen cuồn cuộn, gào thét bay múa, đầy trời đầy đất đều là kiếm khí sắc bén cùng với ma vân tung hoành tàn phá bừa bãi, lấy tu vi Trúc Cơ của hắn, thậm chí chỉ vừa mới bay ra, liền cảm thấy có một chút thân bất do kỉ, lập tức liền muốn bị ma vân cuốn bay, sau đó bị xé nát, chuyện này cũng làm cho trong lòng của hắn giật mình, đưa tay kéo một chiếc áo bào đỏ ra.
Chiếc áo bào đỏ kia, giống như là một đoàn sương mù, Phương Quý trùm lên trên người của mình, lập tức liền thấy sương đỏ chảy xuôi, lại hóa thành một chiếc áo bào đỏ to lớn đón gió bay múa, quấn thân thể nho nhỏ của hắn vào bên trong, tầng tầng đung đưa, một mảnh huyết vụ tan ra.
Mà Phương Quý được huyết vụ bọc lấy, cũng lập tức cảm thấy cuồng phong và ma khí tàn phá bừa bãi chung quanh trở nên yên tĩnh, đều bị áo bào đỏ ngăn ở bên ngoài.
"Quả nhiên là có tác dụng..." Trong lòng của hắn lập tức mừng rỡ, áo bào đỏ mở ra, cuồng phong gào thét, lượn quanh một vòng tròn, sau đó bay về phía ma vân hội tụ.
Chỉ thấy ở chỗ đó, Bạch Phát Quỷ Thần, Thanh Nha Quỷ Thần, Bích Giác Quỷ Thần, ba đại Quỷ Thần đã kết thành một đoàn, hợp lực ngăn cản thế liên thủ tiến công tập kích của Tiêu Kiếm Uyên, Hắc Sơn Đại Tôn cùng với A Khổ sư huynh, đến lúc này liền nhìn ra, lực lượng của bọn hắn yếu hơn không ít so với ba người Khổ sư huynh, chỉ bất quá bọn hắn thiên biến vạn hóa, gần như không chết, cho nên mới có thể một mực chống đỡ mà thôi.
Bây giờ, trong lòng của bọn hắn đang nghĩ, một mực chống đỡ như thế, chơi trốn tìm cùng với đối phương, thẳng đến linh tức của ba người đối diện hao hết, bọn hắn liền có cơ hội chuyển bại thành thắng, thôn phệ đối phương, mà đây chính là một trong những pháp môn bất thế tung hoành thế gian của Quỷ Thần...
"Phần phật..."
Nhưng cũng vào lúc ba kẻ bọn hắn đang chống đỡ tràn đầy mỏi mệt, kinh hoảng không gì sánh được, cuồng phong ở phía sau đột nhiên gào thét, ma khí đung đưa, bây giờ bọn hắn đang giống như chim sợ cành cong, lập tức cho rằng đối phương lại có cao thủ đột kích, trong lòng kinh hãi, đồng thời quay người, ba cỗ ma khí hùng hồn đến cực điểm tụ tại một chỗ, giống như sóng lớn đánh về phía sau...
"Ách?" Phương Quý vừa muốn đi tới ma vân của ba đại Quỷ Thần, chợt thấy đối phương không hỏi xanh đỏ đen trắng liền đánh một cỗ ma khí tới, trong lòng cũng giật mình, cũng may là chiếc áo bào đỏ này có thể thay mình ngăn trở hơn phân nửa ma khí, lúc này mới không có vừa đối mặt liền bị xé nát, hắn sợ mất mật cưỡng ép dằn xuống xúc động quay người đào tẩu, ngược lại càng trực tiếp vọt về phía ba đại Quỷ Thần.
Cùng lúc đó, hắn thấp giọng, nặng nề mở miệng nói: "Đừng động thủ, là người một nhà!"
"Là Hồng Bào?" Cũng không chờ Phương Quý nói thêm gì, sau khi ba đại Quỷ Thần kịp phản ứng, cũng lập tức thu hồi ma khí mãnh liệt, nghẹn ngào hô lên, ngược lại là có thể nghe được, trong thanh âm của bọn hắn có một chút ngoài ý muốn, nhưng thế mà cũng có một chút kinh hỉ, ma khí cuồn cuộn kéo theo ma thân của bọn hắn lao đến, cầm đầu chính là Bạch Phát Quỷ Thần, trầm giọng quát chói tai: "Vào thời điểm quan trọng, tên khốn nhà ngươi đã đi nơi nào, chẳng lẽ không biết lão Huyền Nhai kia dùng khế ước của Đế Tôn buộc chúng ta đoạt lại bí bảo, đại họa đã tới trước mắt..."
Bích Giác Quỷ Thần ở bên cạnh, thì là hơi đánh giá Phương Quý, thần niệm cuồn cuộn chảy qua trên chiếc áo bào đỏ, bỗng nhiên hơi kinh ngạc hô lên: "Ồ? Ngươi lại chiếm một bộ túi da mới, làm như thế nào thoạt nhìn như là một tiểu hài tử, chiếm từ lúc nào?"