Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 635 - Chương 635: Thượng Vàng Hạ Cám

Chương 635: Thượng vàng hạ cám Chương 635: Thượng vàng hạ cám

Dã Trư Vương quay đầu ngậm chặt túi càn khôn, giống như có một chút cảm động, do dự một chút, gật đầu nhẹ với Phương Quý.

Phương Quý mừng lớn, nghĩ thầm: "Mặt mũi của ta còn lớn hơn so với tông chủ..."

Người cuối cùng là A Khổ sư huynh, hắn thấy Dã Trư Vương muốn đi, liền cũng do dự nhìn về hướng tông chủ, dù sao thì cũng là cùng đi với Dã Trư Vương, cho nên hắn cũng nghĩ tới việc cùng trở về với Dã Trư Vương, ngược lại là tông chủ Thái Bạch Tông khe khẽ lắc đầu, nói: "Ngươi hãy tạm thời ở lại đi, lần này ngươi mở ra bảy đạo phong ấn, hao tổn không ít, nên tìm một chút đan dược để đền bù mới đúng!"

A Khổ nghe vậy, vội vàng đáp ứng, lại lấy ra cái hồ lô chứa mây lửa kia, chuẩn bị giao cho Dã Trư Vương mang về.

Phương Quý thấy thế, trong lòng nhất thời sốt ruột, đưa tay đè lại, nghiêm túc nói: "A Khổ sư huynh, ngươi không thể làm như thế..."

A Khổ sư huynh nghe thế liền sửng sốt: "Tại sao lại không thể?"

Phương Quý nói: "Mây lửa này là ngươi mượn từ Hỏa Hầu Quân trưởng lão phải không?"

A Khổ sư huynh nói: "Đúng thế, Hỏa Hầu Quân trưởng lão rất nóng lòng, cho nên ta mới nhờ Hắc Sơn Đại Tôn tiền bối..."

Phương Quý lắc đầu, nói: "Từ nhỏ thôn trưởng đã dạy ta, có vay có trả mới là đạo lý, nhưng mượn cùng với trả này cũng có quy củ, nếu như ngươi tự tay mượn đồ của người ta, vậy có phải hay không do ngươi tự tay trả lại cho người ta mới hợp tình lý? Bây giờ ngươi nhờ Dã Trư đại vương mang hộ trở về, vạn nhất rớt mất thì sao? Vạn nhất hỏng thì sao? Vạn nhất về sau muốn mượn lại thì sao mượn được?"

A Khổ sư huynh nghe thế liền choáng váng một trận, có một chút không biết làm sao.

Ngược lại là với tính tình của Dã Trư Vương, làm sao có thể chờ hắn, thấy hắn do dự, liền bước lên trên mây bay đi.

A Khổ sư huynh bất đắc dĩ, chỉ có thể giữ hồ lô lại, chờ sau này tự mình trả lại cho Hỏa Hầu Quân.

Thuyền pháp lại đi khoảng hai canh giờ, đã tiến vào một mảnh địa giới ấm áp như mùa xuân, thuyền pháp cũng dần dần tiếp cận mặt đất.

Phương Quý hiếu kỳ xem xét, đã thấy mình đã đi tới một chỗ phồn hoa, bây giờ chính là mùa đông, băng tuyết bao quanh, nhưng chỗ ở cực bắc An Châu này, không nghĩ tới lại ấm áp như mùa xuân, cành lá xum xuê, trăm hoa nở rộ, quét nhìn trên mặt đất, liền có thể nhìn thấy từng mảnh hoa nở như gấm, dược điền như dệt, giống như là động thiên phúc địa vậy...

"Rốt cục cũng đến rồi..." Tiểu đồng trên thuyền pháp ngửi được mùi thuốc quen thuộc, cả người cũng trở nên linh hoạt, cười hô lên.

"Trở về rồi, trở về rồi..." Lão đan sư Cổ Thông cũng cảm thán theo, một sư một đồ, trong lòng vẫn còn có một chút sợ hãi.

"Ha ha, lão Thái Bạch, ta và ngươi tương giao trong 300 năm, ngươi vẫn là lần đầu tiên đi tới Đan Hỏa Tông, không giống đầu Phong Long kia, mỗi ngày đều tới...khục, lão phu khâm phục cách làm người của ngươi, bây giờ càng là có một chút kính nể bản lãnh của ngươi, nhất định phải giữ ngươi lại làm mấy ngày khách!"

Nói chuyện, thuyền pháp đã hạ xuống đất, lão đan sư Cổ Thông đứng lên, mời tông chủ Thái Bạch Tông đi xuống thuyền pháp.

Tông chủ Thái Bạch Tông cười một tiếng nói tạ ơn, đi ra ngoài thuyền pháp cùng với lão đan sư Cổ Thông, Phương Quý thì cùng với A Khổ sư huynh, tiểu đồng đi xuống ở phía sau, quét nhìn qua xung quanh, liền thấy mình đang ở trên một ngọn núi cao lồng lộng, nhìn thoáng qua cũng khó có thể biết được ngọn núi cao bao nhiêu, gần như cao ngất, nhìn từ xa chỉ thấy đỉnh núi ở trên mây, có thể thấy được tuyết trắng mênh mang, mà càng xuống dưới, thì là cây cối xanh um tươi tốt, lại đến phía dưới cùng, thì là một mảnh cát nóng màu đỏ, khắp nơi là suối nước nóng sôi ùng ục.

Chỉ là một ngọn núi, lại cơ hồ bao gồm bốn mùa nhân gian, rất thần diệu.

Bây giờ chỗ mà bọn người Phương Quý đứng, lại là ở trên sườn núi, địa hình bằng phẳng, ấm áp như mùa xuân, cũng không có khí thế hùng vĩ như những tiên môn khác, mà là dựng lên lâu đài đẹp đẽ, trúc xá đình nghỉ mát, ao nước núi giả khắp nơi, vô cùng đẹp đẽ, thay vì nói là một toà đại tiên môn nổi tiếng Bắc Vực, chẳng bằng nói là biệt viện nhà giàu sang trong phàm tục thì càng thêm chuẩn xác.

Điều hấp dẫn nhất thì là ở chính giữa Đan Hỏa Tông, có thể nhìn thấy một mảnh rừng trúc đỏ rực, mà tất cả các kiến trúc, thì đều là xây vòng quanh mảnh rừng trúc kia, tận cùng bên trong nhất, tinh xảo nhất, sang trọng nhất, mỗi một tòa đều giống như là một tòa dinh thự nhà giàu, mà phía ngoài cùng, thì là cực kỳ đơn sơ, bất quá chỉ có phương viên hai ~ ba trượng, trông chẳng thua kém gì mấy căn nhà tranh của dân nghèo...

Lão đan sư Cổ Thông đi ở phía trước, cười giải thích: "Lão Thái Bạch nhìn đi, mảnh Hỏa Trúc Lâm ở phía trước kia, chính là địa phương bình thường lão phu luyện đan, những ốc xá bên ngoài này, lại là chủ ý của vị đồ nhi nhà ta kia, sinh ý Đan Đạo của lão phu trải rộng khắp thiên hạ, trong Thập Cửu Châu, ngày nào cũng đều có người đến đây cầu đan bán đan, không có thật nhiều ốc xá, bọn hắn cũng không có chỗ đặt chân, ngược lại sẽ sơ xuất..."

Tông chủ Thái Bạch Tông cười nói: "Cho nên các ngươi đã phân chia ốc xá thành mấy cái cấp bậc, mua đan nhiều, liền để cho người ta ở tận cùng bên trong nhất, mua đan ít, liền ở phía ngoài cùng, không nói một lời, liền biểu lộ ra thái độ của mình, suy đoán của ta có đúng hay không?"

"Đừng có nói lời này, đừng để cho vị đồ đệ kia của ta nghe thấy..." Mặt mo của lão đan sư Cổ Thông đỏ ửng, vội vàng thấp giọng khuyên vài câu, sau đó dẫn tông chủ Thái Bạch Tông cùng với đám người Phương Quý đi vào tận cùng bên trong nhất, cười nói: "Bây giờ đã sắp đến thời điểm Đan Hỏa Tông xuất đan ra bên ngoài, cho nên hiệu buôn lớn ở các nơi đều đã đến đây, những ốc xá bên trong này, ngược lại là đã được ở không sai biệt lắm, nhưng lão Thái Bạch ngươi có thân phận bực nào, lão phu đã sớm giữ lại cho ngươi một gian tốt nhất..."

Nói xong dương dương đắc ý, khí phách phi phàm, liền muốn đi tới một toà dinh thự có khoảng cách gần Hỏa Trúc Lâm nhất.

"Sư tôn trở về rồi?"

Chỉ là vừa mới cất bước, liền nghe thấy ở cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một thanh âm lãnh đạm, lão đan sư Cổ Thông giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, những người khác nghe thanh âm lãnh đạm kia không có một chút kính ý nào, cũng đều quay đầu qua nhìn, liền thấy ở trong Hỏa Trúc Lâm cách đó không xa, đang có một đám nha hoàn nô bộc người gắn đầy trang sức, vây quanh một nữ tử thần sắc thanh lãnh, bộ dáng xinh đẹp, người mặc áo xanh đi tới.

"Ây chà, đồ nhi Minh Nguyệt, ngươi dậy rồi?" Lão đan sư Cổ Thông thấy vị đệ tử kia, không giống như là sư phụ gặp được đệ tử, mặt mo khẽ biến, cười nói: "Lúc này không phải là thời điểm ngươi ngủ trưa sao?"

"Nếu ta không dậy, ai biết ngài lại dẫn hạng người thượng vàng hạ cám nào tới?"

Bình Luận (0)
Comment