Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 636 - Chương 636: Ở Chuồng Ngựa

Chương 636: Ở chuồng ngựa Chương 636: Ở chuồng ngựa

Nữ tử có thần sắc thanh lãnh kia nhàn nhạt mở miệng, nhìn tuổi tác của nàng kỳ thật cũng không lớn, bất quá chỉ mười bảy ~ mười tám tuổi, nhưng lại có tư thái ưu nhã, mặc dù trên người chỉ mặc áo xanh, nhưng nha hoàn nô bộc bên người, lại đều là trang sức đầy người, lại thêm thần sắc lãnh đạm của nàng, ngược lại không giống như là đồ đệ của lão đan sư Cổ Thông, càng giống là một công chúa không biết tới từ hoàng thất nào vậy...

"Ha ha...không nên nói lung tung, vị này cũng không phải là hạng người thượng vàng hạ cám, hắn là Sở Quốc Thái Bạch Tông..." Lão đan sư Cổ Thông nghe thế, vội vàng cười một tiếng, sau đó tranh thủ thời gian giới thiệu.

Nhưng vị đệ tử Minh Nguyệt này lại không đợi hắn giới thiệu xong xuôi, đánh giá tông chủ Thái Bạch Tông một chút, con ngươi hơi co lại, hỏi: "Đến trị độc?"

Tông chủ Thái Bạch Tông thấy nàng có thể nhìn ra chính mình trúng độc, cũng có một chút ngoài ý muốn, cười gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

Vị đồ nhi Minh Nguyệt kia lập tức lại nhíu lông mày mấy phần, nhìn về phía lão đan sư Cổ Thông, hỏi: "Lại là không trả tiền?"

Sắc mặt của lão đan sư Cổ Thông lập tức có một chút xấu hổ, cẩn thận giải thích: "Người này...người này không giống với..."

"Không có khác nhau gì cả!" Khẩu khí của nữ tử tên là Minh Nguyệt kia bỗng nhiên hơi nặng, lãnh đạm nói: "Trên đời này tới đây lấy đan dược, chỉ có hai loại người, một loại người đưa tiền, một loại người không trả tiền, ta nhìn thấy trong mấy năm gần đây, loại người đến đây lấy đan không trả tiền chính là càng ngày càng nhiều, vậy mà có không biết bao nhiêu hiệu buôn lớn mang cả núi linh thạch tới, lại không cầu được một viên đan của ngài, chỗ này sớm muộn cũng sẽ bị ngài làm cho phá sản!"

"Chuyện này...chuyện này...sau này lại nói, đồ nhi Minh Nguyệt, trước hết hãy dàn xếp cho khách nhân đã chứ?" Lão đan sư Cổ Thông bị đệ tử giáo huấn trên khuôn mặt không có ánh sáng, vội vã nhìn trái phải, muốn dẫn tông chủ Thái Bạch Tông đi đến chỗ ở trước, giống như sợ đệ tử không đồng ý, trong lời nói cũng đều có thể nghe ra một chút ý tứ cầu khẩn, ám chỉ đệ tử chừa cho mình một chút mặt mũi...

"Ngài định thu xếp cho bọn hắn ở Minh Tâm Các?" Vị đệ tử Minh Nguyệt kia thấy thế cũng có một chút không kiên nhẫn, không muốn để ý tới lão đan sư Cổ Thông, nhưng không nghĩ tới, thấy lão đan sư Cổ Thông lại dẫn tông chủ Thái Bạch Tông đi về phía dinh thự ở gần Hỏa Trúc Lâm nhất, lại còn là dinh thự sang trọng nhất, sắc mặt lại lập tức biến đổi, thậm chí đã không chỉ là đổi sắc mặt, lông mi như sương lạnh, phảng phất như còn mang theo một chút nộ khí, thanh âm cũng lớn lên.

"Chuyện này..." Lão đan sư Cổ Thông lộ ra sắc mặt xấu hổ, tiến hành giải thích: "Ở chung quanh nơi đây, chỉ có nơi này là còn trống..."

Tiểu đồng Thanh Phong sau lưng nghe vậy, đã là che mắt không đành lòng nhìn nữa, thầm nghĩ: "Sư phụ tốt của ta..."

"Coi như là còn trống, cũng không cho những người loạn thất bát tao này ở!" Vị đệ tử Minh Nguyệt kia lộ ra sắc mặt lạnh lùng, không vui quét mắt nhìn đám người tông chủ Thái Bạch Tông một chút, bỗng nhiên hô lên: "Dương Liễu!"

Một nữ tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy ở bên cạnh đi ra, nói: "Xin tiểu thư phân phó!"

Trên mặt của vị đệ tử Minh Nguyệt kia giống như là phủ một tầng sương lạnh, lạnh lùng trừng lão đan sư Cổ Thông một cái, lạnh nhạt nói: "Người lấy đan mà không trả tiền, nào có tư cách tiến vào Minh Tâm Các, ngươi hãy dẫn bọn hắn đi ra bên ngoài thu thập một cái chuồng ngựa ở lại đi!"

"Cái gì? Ở chuồng ngựa?" Nghe lời nói của vị đệ tử Minh Nguyệt kia, tất cả mọi người đều sửng sốt tại chỗ.

Thần sắc của lão đan sư Cổ Thông là vừa xấu hổ, lại vừa khó xử, còn có một chút không biết làm sao, tông chủ Thái Bạch Tông ngược lại là cười lạnh nhạt, giống như tuyệt đối không để ở trong lòng, mà tiểu đồng ở bên cạnh lão đan sư Cổ Thông vào lúc này lại có một chút đồng tình nhìn tông chủ Thái Bạch Tông, trên đường đi, hắn thế nhưng là rất sùng bái đối với vị sư bá Thái Bạch Tông này, nhưng ai bảo hết lần này tới lần khác lại có người chọc Minh Nguyệt sư tỷ nổi giận chứ...

Sư tôn cũng thế, nhất định để cho bọn hắn ở Minh Tâm Các, đây còn không phải đổ thêm dầu vào lửa!

Bầu không khí trong sân nhất thời trở nên vừa trầm mặc, vừa xấu hổ, bên cạnh lại bỗng nhiên có một người phát hỏa, chính là Phương Quý đứng ở sau cùng, kề vai sát cánh cùng với A Khổ sư huynh, cười toe toét nhìn cảnh tượng tinh xảo ở Đan Hỏa Tông, nghe được lời nói của vị đệ tử Minh Nguyệt kia, hắn đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lửa giận dâng lên, nhất là lúc nghe được nàng nói để cho tông chủ Thái Bạch Tông ở chuồng ngựa, càng là rốt cuộc không kiềm chế được.

"Con nhóc xấu xí kia, ngươi đang nói để cho ai ở chuồng ngựa?" Phương Quý quát to một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong sân, có không biết bao nhiêu người trở nên luống cuống trong nháy mắt.

Mà Phương Quý lúc này thì khoanh hai tay trên ngực, nổi giận đùng đùng nhìn vị đệ tử Minh Nguyệt kia, dường như một lời bất hòa liền sẽ động thủ.

Nếu vào lúc bình thường, hắn cũng không sốt ruột như vậy, nếu ra mặt mà đắc tội với người, hắn vẫn sẽ thoáng nhìn một chút xem ai có thể đắc tội ai không thể đắc tội, nhưng lúc này lại là một khắc cũng không nhịn được, đối phương nói hắn thì cũng không sao, lại dám nói tông chủ nhà mình?

Dọc theo con đường này, trong lòng của hắn vốn đã hổ thẹn đối với tông chủ Thái Bạch Tông, bởi vì hắn biết, lúc ấy tông chủ Thái Bạch Tông chính là vì che chở hắn mới trúng độc Tuyết Nữ, giống như là dùng tính mệnh của mình đổi lại mạng nhỏ của hắn, hắn không phải là người rất am hiểu nói ra lời nói cảm động gì, cho nên cho tới nay, đều biểu hiện ra bộ dáng không tim không phổi, đến bây giờ ngay cả một tiếng cám ơn cũng không có nói với tông chủ.

Nhưng ngoài miệng càng nói không nên lời, trong lòng lại càng nhớ rõ ràng, nhớ rất kỹ cử động tông chủ Thái Bạch Tông che chở hắn ngay lúc đó, mà sau khi rời khỏi Tôn Phủ, hắn lấy Thanh Thiên Bạch Lộ trân quý nhất của chính mình, đổ nửa bình vào không trung, tế điện Thanh Vân Gian, nửa bình khác thì tiện tay đưa cho tông chủ Thái Bạch Tông, cũng chính là muốn biểu đạt tâm ý của mình, dùng vật trân quý nhất của chính mình, cảm tạ đại ân của tông chủ.

Dọc theo con đường này, Quỷ Thần Tôn Phủ truy sát, nguy hiểm chồng chất, tông chủ Thái Bạch Tông trải qua sự uy hiếp tính mệnh, thậm chí suýt nữa đã thật sự cưỡng ép xuất thủ mà mất mạng, hết thảy hết thảy, lại càng khiến cho trong lòng của Phương Quý xúc động sâu hơn, đợi đến về sau, hắn ở dưới tình huống nắm chắc không lớn, không tiếc lộ ra ngoài một chút bí mật của chính mình, cũng muốn xuất thủ đối phó ba đại Quỷ Thần, cũng là bởi vì điểm này...

Hắn không có khả năng nhìn tông chủ chết...

Mà dọc theo con đường này hắn không thể nhìn tông chủ chết, lúc này lại há có thể nhìn tông chủ bị người khinh thị?

Quản con nhóc kia là ai, dám để cho tông chủ ở chuồng ngựa, trước hết ta liền đi lên mắng ngươi hai câu.

Bình Luận (0)
Comment