"Con nhóc xấu xí..."
Mà tiếng mắng này của hắn cũng khiến cho sắc mặt của lão đan sư Cổ Thông đại biến, tông chủ Thái Bạch Tông có một chút ngoài ý muốn, nha hoàn nô bộc ở bên cạnh vị đệ tử Minh Nguyệt kia, thì là bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi sắc mặt, có thể thấy được trong đáy mắt của rất nhiều người, thậm chí đã lộ ra sát cơ...
Ở trong địa giới Đan Hỏa Tông, ai dám bất kính đối với Minh Nguyệt tiểu thư như thế?
"Đây là khỉ hoang chui ra từ chỗ nào..." Minh Nguyệt tiểu thư bị Phương Quý mắng một câu, cả người cũng phát mộng, giống như một lát sau mới phản ứng lại, trên mặt lập tức kết lên một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn về phía Phương Quý, tức giận nói: "Còn không mau đánh hắn cho ta..."
Nghe lời nói ấy, nha hoàn nô bộc sau lưng nàng lập tức cùng nhau bước về phía trước một bước, dường như thật sự muốn động thủ.
"Đám vương bát đản không biết sống chết, các ngươi ngon thì đến đây!" Phương Quý không hề nao núng một chút nào, bỗng nhiên gọi ra một tòa Ma Sơn bay ở giữa không trung, lớn như một toà nhà, làm bộ nện tới, đồng thời hung hăng mắng: "Chỉ là đến Đan Hỏa Tông các ngươi cầu đan mà thôi, con nhóc xấu xí này lại muốn gây chuyện, sinh ý thật tốt các ngươi không làm, có tin chọc giận Phương lão gia ta, ta sẽ phá huỷ hết phòng ốc của các ngươi, tiêu diệt đan hỏa của các ngươi, để cho các ngươi đều ở trong chuồng ngựa hay không?"
"Ách..." Vừa nhìn thấy Phương Quý hung ác như thế, những nha hoàn nô bộc kia thật đúng là đều sửng sốt một chút.
Thật sự là toà Ma Sơn nhìn giống như toà nhà kia treo ở trên đầu, nhìn có một chút dọa người...
"Xong xong..." Ở sau lưng Phương Quý, tiểu đồng thấy Phương Quý nổi hung ác, vừa đồng tình lại vừa lo lắng: "Những người đi đến Đan Hỏa Tông cầu đan, đều biết thà rằng đắc tội sư tôn, cũng không thể đắc tội Minh Nguyệt sư tỷ, trước kia đại tu sĩ của tất cả tiên môn cũng đã tới không ít, đều bị nàng trách cứ qua, còn không phải là cười nhẫn nhịn, tên gia hỏa họ Phương trên đường đi rất mãnh liệt, dám giết Quỷ Thần, không nghĩ tới sau khi đi tới Đan Hỏa Tông, vẫn là mãnh liệt trước sau như một..."
"Nhưng mấu chốt là, Minh Nguyệt sư tỷ còn đáng sợ hơn nhiều so với Quỷ Thần..."
"Dừng tay!" Cũng vào thời điểm bầu không khí trở nên vô cùng khẩn trương, càng có một chút khiến cho người ta lo lắng, ngược lại là tông chủ Thái Bạch Tông ở bên cạnh, đầu tiên là hơi kinh ngạc nhìn Phương Quý một chút, nghĩ thầm, hắn thi triển hẳn là Thượng Thanh Huyền Quyết mà ta truyền, làm sao tế luyện đi ra không phải là Thượng Thanh Sơn, mà là một tòa Ma Sơn cổ quái như thế? Trong lòng không hiểu, lúc này cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ là phẩy nhẹ tay áo, đè lại bả vai của Phương Quý, cười nhìn về phía Phương Quý, nói: "Ngươi thật sự là một kẻ không hiểu chuyện, đối với nữ tử xinh đẹp, không thể hung ác như thế!"
"Ừm?"
Hắn chỉ nói một câu nhẹ nhàng linh hoạt, lập tức khiến cho bầu không khí trong sân khẽ biến.
Trên thực tế hắn cũng không có răn dạy Phương Quý để tiêu trừ nộ khí ở trong lòng của vị Minh Nguyệt tiểu thư kia, dù sao thì Phương Quý cũng nổi giận vì hắn, cho dù là vãn bối của hắn, hắn cũng muốn giữ gìn một chút mặt mũi nho nhỏ cho Phương Quý, mà ở trong một câu nói khiển trách này, lại nâng Minh Nguyệt tiểu thư lên một phen, coi như là Minh Nguyệt tiểu thư lúc này vẫn tràn đầy tức giận, nhưng sắc mặt cũng đã rõ ràng hòa hoãn không ít, không quá khó coi.
Lão đan sư Cổ Thông ở bên cạnh nghe thế, nghĩ thầm theo bản năng: "Con bà hắn, không hổ là người suýt nữa làm con rể Khương gia..."
Ngày vào lúc trong lòng hắn vội vàng nghĩ làm như thế nào để điều hòa mâu thuẫn, Phương Quý bất thình lình nghe lời nói của tông chủ, đưa đầu đánh giá Minh Nguyệt tiểu thư vài lần, cười nhạo nói: "Nàng đẹp chỗ nào, giống như quỷ thắt cổ, còn không đẹp mắt bằng mấy nha hoàn bên cạnh!"
"Cái gì?" Lời này vừa ra, tông chủ Thái Bạch Tông cũng đều phát mộng, mấy người ở bên cạnh cũng đều là kinh ngạc nhìn hắn.
"Là thật!" Phương Quý lộ ra sắc mặt rất nghiêm túc, nhìn qua một nha hoàn ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư, nói: "Ngươi nhìn người ta đi, váy mặc trên người đều thêu kim tuyến lên, trên đầu mang hạt châu sáng như vậy, nhất định rất đáng tiền, mặt cũng trắng, rất dễ nhìn, nào giống ngươi..."
Nói xong quét nhìn Minh Nguyệt tiểu thư chỉ mặc áo màu xanh, không còn gì nữa, khinh thường "xùy" một tiếng.
"Chuyện này..." Nghe thấy lời này, tông chủ Thái Bạch Tông cũng đều không còn gì để nói.
Mấy người ở bên cạnh cũng ngây ngốc, tên tiểu tử này đang nói lời thật lòng?
Nếu nói người tức giận nhất, tự nhiên chính là Minh Nguyệt tiểu thư, nàng vô thức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt của mấy nha hoàn được Phương Quý khen đều có một chút ửng đỏ, lập tức tức đến mức suýt nữa ngất đi, răng ngà cắn chặt, hận không thể ăn người...
Toàn bộ Đan Hỏa Tông đều biết tính tình của Minh Nguyệt tiểu thư, thích để cho nha hoàn cùng với nô bộc ở bên người ăn mặc sang trọng đeo vòng ngọc bội, phú quý bức người, nàng là đệ tử đan sư, là Đạo gia nhất mạch, bởi vậy không thích hợp ăn mặc quá mức phú quý, thế nhưng để cho nha hoàn nô bộc bên người ăn mặc như thế, lại thêm dung mạo của nàng lúc đầu đã hơn người, liền càng nổi bật lên một loại thanh lệ xuất trần như hoa sen mới nở của nàng.
Bình thường lui tới Đan Hỏa Tông, đúng là có không ít người có thân phận, những thương nhân giàu có cùng với người tiên môn có địa vị tôn sùng kia, người nào không phải nhìn thấy nàng một lần, liền ném ánh mắt lên trên người nàng, chỉ cảm thấy thanh lệ vô song, lòng sinh kính ý!
Không nghĩ tới, hôm nay thế mà thật sự đụng phải một kẻ không có phẩm vị, cảm thấy những dong chi tục phấn kia mới đẹp mắt!
Chuyện này khiến cho nàng vừa thẹn lại vừa giận, giận dữ nói: "Người đâu, mau đuổi bọn hắn đi, chậm một bước liền đánh gãy chân!"
"Chuyện này..." Tình huống chuyển tiếp đột ngột, lập tức khiến cho người ta kinh ngạc.
Nhất là những nô bộc nha hoàn xung quanh Minh Nguyệt tiểu thư kia, càng là thấy được Minh Nguyệt tiểu thư lần này đã thật sự nổi giận, thậm chí là động sát khí, áp lực trên người tăng gấp bội, cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng đằng đằng sát khí, xông về phía trước.
Mà tông chủ Thái Bạch Tông vào lúc này thì là bất đắc dĩ nhìn Phương Quý, nghĩ thầm: "Hắn còn cần bổ túc rất nhiều kiến thức..."
Đối với những nha hoàn nô bộc muốn trục khách này, tông chủ Thái Bạch Tông cùng với đám người Phương Quý ngược lại là không để vào mắt, chỉ bất quá người ta bày ra loại thái độ trục khách này, lại quả nhiên là khiến cho trên mặt người ta không có ánh sáng, Phương Quý đã nổi giận, suy nghĩ có nên ra tay trước hay không?
Không nghĩ tới cũng đúng vào lúc này, ở bên cạnh bỗng nhiên có người nổi giận trước.
"Dừng tay!" Nói chuyện chính là lão đan sư Cổ Thông, hắn đã tức giận mặt đỏ bừng, quát to một tiếng, chấn nhiếp tứ phương.
Những nha hoàn nô bộc kia, dù sao cũng biết ai là sư phụ, ai là đồ đệ, thấy lão đan sư Cổ Thông nổi giận, lập tức không còn dám động.
Liền ngay cả Minh Nguyệt tiểu thư, trên mặt lúc này cũng lạnh lẽo, quay đầu nhìn sang lão đan sư Cổ Thông.