Nói xong cũng không quay đầu lại hỏi: "A Khổ sư huynh có tiền không?"
"Có..." A Khổ sư huynh trung thực vội vàng gật đầu: "Ta có mấy khối linh thạch..."
"..."
Phương Quý: "Ngươi vẫn giữ lại dùng đi..."
Cuối cùng còn lại một trăm linh thạch không đưa ra được, Phương Quý nhìn thoáng qua đồ vật trong tay, đều không nỡ lấy ra để trừ nợ, mấy kiện Dị bảo Ma Sơn kia đều là bảo bối, khẳng định không thể đưa ra, thần khoáng, Kim Ô Thạch, đều cần dùng khi tu luyện, cũng không thể đưa ra, lựa lựa chọn chọn nửa ngày, chợt nhớ tới một kiện, tháo ngọc bội hồng loan trên hông xuống, hỏi: "Dùng thứ này để bù vào cũng được chứ?"
Món đồ chơi này là lừa gạt tới từ Tiểu Lý Nhi, cũng là đồ vật Phương Quý lão gia không đau lòng nhất.
Tiểu nha hoàn kia nhìn thế, mặt đều đã đỏ lên, vội vàng nói: "Đủ rồi đủ rồi..."
Lúc muốn tiếp nhận ngọc bội, tiểu đồng Thanh Phong ở bên cạnh nhìn không được, kéo tay Phương Quý trở lại, rút một đống linh thạch từ trong túi càn khôn, cũng không biết có bao nhiêu, ném lên chồng linh thạch kia, nói: "Còn lại để ta bổ sung là được rồi!"
Phương Quý nhìn tiểu đồng Thanh Phong một chút, tiểu đồng Thanh Phong cười bồi nói: "Coi như là ta hiếu kính sư...sư huynh!"
Lúc này Phương Quý mới hài lòng gật đầu nhẹ, nói với nha hoàn: "Trở về nói cho nàng biết, ta không thiếu tiền nàng!"
Tiểu nha hoàn nào thấy ai uy phong như vậy, chỉ là liên tục gật đầu, đỏ mặt thu linh thạch, bước nhanh đi.
"Sư thúc, ài, ngươi tội gì phải như vậy..." Tiểu đồng Thanh Phong ở bên cạnh mắt nhìn thấy tiểu nha hoàn mang tất cả linh thạch đi, sắc mặt không khỏi phát khổ một trận.
Phương Quý kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm sao cứ một hồi sư huynh một hồi sư thúc?"
Tiểu đồng Thanh Phong nói: "Ở ngay trước ngoại nhân đương nhiên không thể để gọi sư thúc, ta cũng không ngốc..."
"Hừ, ta cũng không ngốc..." Phương Quý hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Nếu như cầm sổ sách tới cửa đòi nợ, không trả chính là mất mặt, nhưng cho ngươi số tiền này, cũng chỉ là trước tiên để ở chỗ của ngươi, quay đầu không chỉ có ngươi nhất định phải trả lại, còn phải cho ta thêm lợi tức..."
Nói xong vung tay lên, nắm bả vai của tiểu đồng Thanh Phong, hỏi: "Đan phường nhà ngươi ở đâu?"
Tiểu đồng Thanh Phong cảm thấy kinh hãi, hỏi: "Phương Quý sư thúc, ngươi muốn làm gì?"
Phương Quý dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về hướng phương xa, lộ ra thần sắc nghiêm túc nói: "Đây là một trận chiến tranh!"
"Phương Quý sư đệ, ngươi định làm gì vậy?" A Khổ sư huynh nhìn thấy Phương Quý thì thầm cùng với tiểu đồng Thanh Phong kia hơn nửa ngày, liền đại nghĩa lẫm nhiên đi ra ngoài, còn chuyên môn mặc một chiếc áo choàng mới, đạp lên giày da trâu nhỏ, đội lên mũ tròn nhỏ mà hắn yêu quý nhất, bên hông treo ngọc bội, không hiểu sao liền có một chút hoảng hồn, vội vàng tới hỏi thăm.
"Giành vinh quang cho Thái Bạch Tông, không chịu thua kém vì tông chủ nhà ta!"
Phương Quý quay đầu nghiêm túc nhìn A Khổ sư huynh, hỏi: "A Khổ sư huynh, cùng đi chứ?"
Đôi lông mày của A Khổ sư huynh đã sắp rủ tới trên mặt đất, đau khổ khuyên nhủ: "Sư đệ, đây dù sao cũng là ở trong tiên môn của người ta..."
Phương Quý nghe thế, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm khắc, trách cứ: "A Khổ huynh sư, sư môn nuôi dạy chúng ta, là để chúng ta lùi bước vào lúc mấu chốt sao?"
A Khổ sư huynh nghe vậy ngẩn ngơ, có một chút bị sự nghiêm túc của hắn hù doạ.
"Vậy ta cũng phải đi, ta phải giám sát ngươi..."
Mắt lớn trừng mắt nhỏ, A Khổ sư huynh cuối cùng vẫn đã bị khí phách không biết sợ của Phương Quý thuyết phục, buông thõng lông mày xuống đáp ứng.
Cũng vào lúc Quý chuẩn bị đi ra cửa, Anh Đề trong phòng khách cũng tỉnh lại, tìm được Phương Quý, hiên ngang kêu muốn ăn.
Con quái xà này cũng khá kỳ quái, từ sau khi bay vài trăm dặm, đuổi kịp thuyền pháp, liền giống như là kiệt sức, một mực ngủ ở trên thuyền pháp, ngủ hai ~ ba ngày, sau khi đi tới Đan Hỏa Tông vẫn còn đang ngủ, trước kia nó ăn một ngày ba bữa, thiếu đi một bữa sẽ chui vào góc tường kêu khóc, bây giờ ngược lại là hai ~ ba ngày thời gian rốt cục mới tỉnh lại, còn là lần đầu đòi Phương Quý cho đồ ăn...
Phương Quý đang muốn móc Huyết Khí Đan từ trong túi càn khôn, bỗng nhiên suy nghĩ một chút, cười nói: "Để ta mang ngươi đi ăn!"
Nói xong liền bên trái mang theo A Khổ sư huynh, bên phải mang theo Anh Đề còn buồn ngủ, tiểu đồng Thanh Phong sợ hãi rụt rè đi theo phía sau, nhanh chân đi ra bên ngoài đình viện, người khoác nắng vàng chân đạp gió nhẹ, rất có một cỗ khí thế anh hùng ra đi không bao giờ trở lại.
Sau khi đi ra mấy bước Phương Quý ngừng lại, quay đầu hỏi tiểu đồng Thanh Phong: "Đi đến đan phường như thế nào?"
Tiểu đồng Thanh Phong chạy lon ton ở phía sau, thấy ở hai bên không có người, liền dẫn Phương Quý đi chầm chậm, giống như sợ bị người khác trông thấy, thời gian dần trôi qua, dần dần đi lên trên núi, Đan Hỏa Tông khác với các tiên môn khác, càng lên núi càng lạnh, chỉ mới leo lên núi nghìn trượng, liền đã cảm thấy gió chung quanh lạnh lẽo, giống như là trực tiếp từ mùa hè đi vào mùa đông, ở chung quanh đã có thể thấy được băng tuyết khắp nơi trên đất.
"Đan Hỏa Tông chúng ta không giống với các địa phương khác, nhất là bắt đầu từ 10 năm trước, Minh Nguyệt sư tỷ liền bắt đầu mời hơn mười vị Đại Trận Sư ở các nơi Bắc Vực đến Đan Hỏa Tông chúng ta bố trí đại trận hộ sơn, dựa vào thế núi, dùng trận thế dẫn đạo, hóa núi này thành một chỗ kỳ cảnh nhân gian, ở phía dưới là hỏa diễm chi địa, trận thế dẫn dắt Địa Hỏa, hình thành đan hỏa bất diệt vạn năm, mà ở giữa thì là thịnh cảnh xuân hạ thu, có thể trồng linh dược khác biệt, dùng để luyện đan..."
Tiểu đồng đi trên đường, một mực không gặp được người quen, càng không có nhìn thấy Minh Nguyệt sư tỷ mà hắn kính sợ nhất, lá gan cũng dần dần lớn lên, bắt đầu giảng giải cho Phương Quý trận thế trong môn, lộ ra vẻ đắc ý nói: "Mà lại hướng lên trên thì là băng tuyết, lạnh lẽo không gì sánh được, đan khố của Đan Hỏa Tông chúng ta cũng đặt ở đó, mượn hàn ý trong núi có thể bảo tồn đan dược tốt hơn..."
"Ồ, hơn mười vị Đại Trận Sư..." Phương Quý biết được đó là do vị Minh Nguyệt tiểu thư kia làm ra, liền có cảm giác khinh thường, bĩu môi nói: "Có thể phòng trộm không?"
Tiểu đồng Thanh Phong nghe thế rất vui vẻ, cười nói: "Phương Quý sư thúc, cũng không phải là ta khoác lác, đại trận của Đan Hỏa Tông chúng ta tuyệt đối rất bất phàm, những tiên môn khác đều là dựa vào trưởng lão trong môn chấn nhiếp đạo chích, duy chỉ có Đan Hỏa Tông chúng ta, bản sự của sư tôn ngay cả nửa thành của đại trận hộ sơn cũng không đạt được, đừng nhìn thấy sư tôn của ta vô dụng như vậy, nhưng có toà đại trận hộ sơn này tại, cho dù là mười tu sĩ Nguyên Anh chỉ sợ cũng..."
Nói xong, thấy Phương Quý đang lộ ra biểu lộ khinh bỉ nhìn mình, vội vã sửa lời nói: "Mười tu sĩ Nguyên Anh thì chưa biết, dù sao thì trước kia những Đại Trận Sư kia đã nói qua, có đại trận này, coi như là hai ~ ba tu sĩ Nguyên Anh đồng loạt ra tay, chỉ sợ là cũng không có dễ dàng tấn công vào như vậy, huống chi là tiểu tặc?"