Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 642 - Chương 642: Độ Giàu Có Của Đan Hoả Tông

Chương 642: Độ giàu có của Đan Hoả Tông Chương 642: Độ giàu có của Đan Hoả Tông

Nói xong bất đắc dĩ cảm thán: "Đây vẫn chỉ là lần luyện đan thứ nhất, hơn nữa còn chưa tính tiền ở của các ngươi đâu, dựa vào quy củ của Minh Nguyệt sư tỷ trước đó, ở một đêm tại dinh thự cao quý nhất này, liền cần 3000 linh thạch..."

"Trước sau tế luyện ba lần, luyện đan từ ba đến năm lần, đây chẳng phải là vài chục lần rồi?" Phương Quý nghe thế con mắt trừng đến căng tròn: "Coi như là thuận lợi, cũng phải tiêu tốn mấy chục vạn?"

Tiểu đồng Thanh Phong nói: "Bình thường mà nói cũng không cần dùng đến nhiều như vậy, bất quá tu vi của Thái Bạch Triệu sư bá tinh thâm, linh dược bảo tài cần thiết tự nhiên phải đắt hơn với người khác một chút, hơn nữa sư tôn cũng là người truy cầu sự hoàn mỹ, không luyện được đan dược tốt nhất sư tôn sẽ không chịu, cũng sẽ cảm thấy có lỗi với Triệu sư bá, cho nên sư tôn nhất định sẽ chọn linh dược tốt nhất, luyện đan tốt nhất, mấy chục vạn lượng...cũng không nhất định đủ!"

"Trị độc một lần liền tiêu hao mấy chục vạn lượng, Đan Hỏa Tông các ngươi đến tột cùng là biết kiếm tiền cỡ nào?" Phương Quý nghe thế lòng đều lạnh, con bà nó không cần nghĩ cũng biết mạng của tông chủ khẳng định không đáng giá nhiều tiền như vậy...

Tiểu đồng Thanh Phong nghe thế, ngược lại là nở nụ cười, nói: "Vừa rồi ta đã nói cho ngươi biết rồi, từ khi sau khi Minh Nguyệt tỷ tỷ đến, làm rõ sinh ý, nắm giữ sổ sách, tiền Đan Hỏa Tông chúng ta kiếm được là càng ngày càng nhiều, hiệu buôn ở các nơi là một khoản, đan phường trải rộng Bắc Vực là một khoản, đệ tử Đan Đạo hiếu kính sư tôn là một khoản, đan dược của chính sư tôn lại là một khoản..."

Dùng đầu ngón tay tính toán một lần, hắn cũng có một chút hồ đồ, nói: "Dù sao thì nội tình cũng rất dày..."

Phương Quý ủ rũ hỏi: "Dày bao nhiêu?"

Tiểu đồng Thanh Phong nghĩ nghĩ, nói: "Nếu nói kỹ càng, ta thực sự còn không biết, sổ sách kia là bảo bối của Minh Nguyệt sư tỷ, ta cũng không lấy được, nhưng mà, Đan Hỏa Tông chúng ta bình thường xác thực không thiếu tiền, ta đã nói với ngươi Minh Nguyệt sư tỷ là công chúa Tiêu Quốc đúng không, bảy năm trước đó, đã từng có người đến mời nàng hồi cung, giống như là có quan hệ cùng với tranh đấu hoàng vị, nhưng Minh Nguyệt sư tỷ căn bản lười nhác quan tâm, chỉ lời nói bằng vào tài phú của ta tại Đan Hỏa Tông, liền có thể mua được hoàng thất Tiêu Quốc các ngươi, còn cần tranh hoàng vị gì với các ngươi?"

"Mua hết toàn bộ hoàng thất..." Bờ môi của Phương Quý run rẩy.

"Đó vẫn chỉ là vào bảy năm trước..." Tiểu đồng Thanh Phong cười nói: "Ba năm trước đây còn có chuyện tiếu lâm, Tôn Phủ Ly Châu ở lân cận có mấy vị trưởng lão tới, muốn mời sư tôn đi đến Tôn Phủ làm trưởng lão, sư tôn cự tuyệt, bọn hắn không tiện bức bách, liền mở ra giá cao cung phụng ba vạn lượng linh thạch một tháng, vào lúc khó xử, Minh Nguyệt tiểu thư đi ra, sai người đưa cho mấy vị trưởng lão kia mỗi người một bao lì xì 100.000 linh thạch, nói rằng đừng quấy rầy sư tôn trong vòng một tháng, sau một tháng đi tới đây, còn có thể tiếp tục hiếu kính cho bọn hắn, khiến cho mấy vị trưởng lão Tôn Phủ này xấu hổ che mặt rời đi..."

Tiểu đồng Thanh Phong càng nói càng hưng phấn, đắc ý nói: "Sau đó Minh Nguyệt sư tỷ khinh thường nói, một cái Tôn Phủ Ly Châu nho nhỏ cũng dám tới làm càn, nếu như Đan Hỏa Tông đều đem ra tất cả tiền tài, chỉ sợ là ngay cả Tôn Phủ Ly Châu cũng đều có thể trực tiếp mua lại..."

Phương Quý nghe chút, đã là nhịn không được nổi giận nói: "Trực tiếp mua toàn bộ Tôn Phủ, Tôn Phủ không biết xấu hổ như thế sao?"

Tiểu đồng Thanh Phong thấy Phương Quý nổi giận, cũng không dám tiếp tục nói.

Bất quá nghe tiểu đồng Thanh Phong nói như thế, Phương Quý đúng là đã biết được độ giàu có của Đan Hỏa Tông, trước đó ở trên đường đi tới, hắn kỳ thật đã nghe lão đan sư Cổ Thông vô tình hay cố ý nhắc qua, trong Thất Tiểu Thánh Bắc Vực, thực lực của hắn có lẽ không được, nhưng tối thiểu có hai loại bản sự không kém hơn người khác, một là Đan Đạo của hắn, cái này thì không cần phải nói, loại thứ hai, chính là bản sự kiếm tiền của hắn, những người khác cộng lại cũng không được.

Lúc ấy Phương Quý nghe thế cũng không thèm để ý, không phải chỉ là tiền sao, ta cũng có, trên người Phương lão gia thôn Ngưu Đầu có thể thiếu tiền?

Nhưng cho đến lúc này, hắn mới bỗng nhiên hiểu được, nguyên lai ở giữa có tiền cùng với có tiền, khác biệt lại lớn đến như vậy...

Chính mình chỉ được tính là có tiền tiêu vặt, người ta lại có thể mua được Tôn Phủ...

"Chuyện này...Phương sư thúc..." Tiểu đồng Thanh Phong thấy Phương Quý lộ ra sắc mặt âm tình bất định, thổn thức một hồi cảm khái, một hồi trong lòng cũng có một chút không nỡ, liền lặng lẽ kéo Phương Quý sang một bên, nói: "Ngươi không cần phải trả tiền, lát nữa ta đi đến chỗ Minh Nguyệt sư tỷ nói một chút, van nài vài câu là được..."

"Cái gì?" Phương Quý nghe thế, ngược lại là trở nên bình tĩnh, hỏi: "Vì sao lại không trả?"

Tiểu đồng Thanh Phong sửng sốt: "Hả?"

Lúc này Phương Quý đã cắt tỉa mạch suy nghĩ, nhìn thoáng qua nha hoàn còn đang đứng yên tại chỗ, giống như không thu được tiền sẽ không quay về vậy, nở nụ cười lạnh nói: "Ở ngay trước mặt một cô gái xinh đẹp như vậy, Phương lão gia ta nếu đã đáp ứng, làm sao có thể ném mặt mũi đi?"

"Chuyện này..." Tiểu đồng Thanh Phong có một chút phát mộng, không phải là sợ ngươi không trả tiền, mà là sợ ngươi trả không nổi!

Hắn hiểu rõ sư tôn của mình, vào thời điểm luyện đan cũng đều muốn tốt nhất, vì luyện ra một viên đan dược hoàn mỹ, không tiếc giày xéo vô số linh dược, điểm ấy, mọi người trong Đan Hỏa Tông đều hiểu, có đôi khi tìm lão đan sư Cổ Thông luyện một viên đan dược, còn muốn đắt hơn một trăm lần so với người khác kuyện, cũng không biết vì cái gì, hết lần này tới lần khác càng như vậy, người đến tìm lão đan sư Cổ Thông luyện đan lại càng nhiều.

Bây giờ, ở trên núi dưới núi này, người đang ôm một núi linh thạch chờ đợi còn có không ít đâu...

Nhưng cũng chính là bởi vì loại tình tình này của sư tôn, dạng sổ sách giống như hôm nay, một ngày Minh Nguyệt sư tỷ có thể đưa tới ba lần!

Một toà tiểu tiên môn có thể trả được số tiền này sao?

"Hừ, Phương lão gia ta chính là ghét nhất hai loại người!" Phương Quý cười lạnh nói: "Một loại là có tiền hơn ta, loại thứ hai chính là dùng tiền khi dễ ta, con nhóc kia chiếm cả hai loại, vậy Phương lão gia ta liền chơi tới cùng..."

Vừa nói chuyện, đã đi tới bên người tiểu nha hoàn kia, bắt đầu đổ đồ vật từ trong túi càn khôn ra bên ngoài, đầu tiên là đổ một đống linh phiếu, cũng có thể đi ra hiệu buôn của Tôn Phủ hối đoái linh thạch, tính sơ sơ, cũng có hơn 28.000 linh thạch, còn kém không ít, lại đổ ra tất cả linh thạch trong túi càn khôn của mình ra, chồng một đống ở trước người của nha hoàn, nghĩ thầm cũng không sai biệt rồi chứ?

Kết quả tính đi tính lại, chỉ có hai ngàn lượng, gom lại chính là ba vạn lượng, thế mà còn chưa đủ...

Tiểu đồng Thanh Phong ở bên cạnh nói: "Không sai biệt lắm rồi, số lẻ có thể bớt..."

"Như vậy sao được?" Phương Quý cười lạnh nói: "Phương lão gia là người thiếu tiền sao?"

Bình Luận (0)
Comment