Sau khi Minh Nguyệt tiểu thư quét qua nội dung bên trong quyển trục kia, liền miễn cưỡng ném sang một bên, nói: "Lần này sư tôn đi đến Tôn Phủ An Châu cũng không biết là muốn làm gì, hỏi cũng không nói, không nghĩ tới phút cuối cùng lại mang về hạng người như vậy, tuy có tên tuổi Thất Tiểu Thánh, nhưng ta thấy hắn đừng nói là Thương Long tiền bối, coi như là vị xếp cuối Thất Tiểu Thánh kia cũng không bằng, còn mạo xưng cái gì là trưởng bối?"
Nha hoàn ở bên cạnh nghe thế, dường như có một chút lo lắng, nhắc nhở: "Ta thấy tông chủ dường như rất khâm phục hắn..."
"Không biết hắn đã nói thứ gì khiến cho sư tôn vui vẻ mà thôi!" Minh Nguyệt tiểu thư khinh thường nói: "Chuyện như vậy còn thiếu sao, sư tôn không ổn ở điểm này, hẳn là do sư tôn không biết rõ ràng người này!"
Những người khác nghe Minh Nguyệt tiểu thư nói, cũng đều hiểu được ý tứ của nàng, nhất thời không có ai dám mở miệng, ngược lại là Minh Nguyệt tiểu thư, cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Dương Liễu, sư tôn vội vã bế quan như thế, nhất định là vì luyện chế đan dược giải độc cho vị tông chủ Thái Bạch Tông kia, ngươi hãy đi thăm dò một chút sư tôn mang theo linh dược gì vào, sau đó lập sổ sách, đưa đến cho bọn hắn!"
Nha hoàn Dương Liễu ở bên cạnh nghe vậy, đã sớm thành thói quen, lập tức khom người nói: "Nô tỳ hiểu rồi..."
"Cái gì? Nói khẩu khí của ta lớn?" Phương Quý nghe tiểu đồng Thanh Phong nói, lập tức nghiêng con mắt qua, khoanh tay nói: "Các ngươi chiếm núi làm vua ở nơi chim không thèm ị này, chưa nhìn thấy thành phố, có biết trước kia Phương lão gia ta đã kiếm được bao nhiêu tiền tại Tôn Phủ hay không?"
Tiểu đồng Thanh Phong nổi lòng tôn kính: "Bao nhiêu?"
Lúc Phương Quý đang muốn nói, chợt nghe thấy ở bên ngoài tiểu viện vang lên một thanh âm êm ái: "Quý khách Thái Bạch Tông có ở đó không?"
"Ai?" Đám người Phương Quý vừa quay đầu liền thấy ở ngoài cửa có một nử tử đeo đầy trân châu đi vào, chỉ thấy nàng mặc váy dài, trên váy thêu kim tuyến, rất lộng lẫy, bên hông treo trang sức, tất cả đều trông có vẻ đắt tiền, vàng óng ánh chói mắt, trên đầu kẹp những chiếc cặp tóc đính ngọc, mấy khỏa trân châu trĩu nặng run rẩy ở phía trên, còn lớn hơn cả hạt nhãn.
"Ôi, là vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, làm sao lại tới đây?" Phương Quý thấy thế hai mắt lập tức tỏa sáng, cười híp mắt vẫy vẫy tay với nàng.
Sắc mặt của nữ tử kia lập tức hơi đỏ lên, từ từ đi tới bên cạnh Phương Quý, dừng lại ở phía trước Phương Quý đang nhìn ngay cả mắt cũng không nháy một cái, trái tim ngược lại là nảy một cái, nghĩ thầm lúc trước hắn đã khen mình đẹp mắt, chẳng lẽ chính là sự thật?
Nhưng vào lúc này, nàng cũng không làm mất lễ nghi, lấy ra một cuốn quyển trục đẹp đẽ, nói: "Quý khách hữu lễ, nô tỳ vâng lệnh của Minh Nguyệt tiểu thư, đưa sổ sách tới cho quý khách, Minh Nguyệt tiểu thư có nói, Đan Hỏa Tông làm sinh ý nhỏ, không thể cho nợ, bình thường đều là thanh toán tiền đặt cọc trước mới luyện đan, lần này bởi vì tình thế khẩn cấp, sư tôn mới tiến hành luyện đan trước, mong rằng quý khách mau mau bổ sung!"
Tiểu đồng Thanh Phong ở bên cạnh nghe thế liền choáng váng: "Sư tỷ thế mà thật sự tới đòi tiền sao?"
"Ha ha, sổ sách?" Phương Quý nghe thế cũng cười lạnh một tiếng, bất quá trong lòng đã có nắm chắc, liền cũng không sợ, vung tay lên, cười tủm tỉm nói: "Tỷ tỷ đừng lo lắng, lát nữa Phương lão gia sẽ đưa tiền cho ngươi, chúng ta hãy nói chuyện khác trước...trân châu của ngươi lớn như vậy, mua ở chỗ nào?"
Nghe thấy Phương Quý không thèm để ý sổ sách một chút nào, nha hoàn này liền thoáng yên tâm, xem ra là nhà giàu, không cần lo lắng không lấy được tiền, lại thấy Phương Quý muốn đưa tay sờ trân châu trên đầu mình, trái tim lập tức đập bình bịch, có một chút lui về phía sau một bước, đỏ mặt nói: "Quý khách giễu cợt rồi, trang sức trên người của nô tỳ đều là do tiểu thư thưởng...còn nữa, những kẻ dung tục như chúng ta, một thân tục khí, tẩy rửa cũng đều không sạch, làm sao có thể bì kịp tiểu thư, về sau khách nhân tuyệt đối đừng nói loại trêu chọc này!"
"Cái gì gọi là trêu chọc?" Phương Quý chân thành nói: "Ngươi chính là đẹp hơn so với nàng, nhìn nàng như vậy, mặc một cái áo xanh, quấn dây lưng liền chạy ra ngoài, không biết còn tưởng rằng nàng trùm một cái mền đi ra, nào có nhìn sang trọng như ngươi, ta nói cho ngươi biết, trước kia ở thôn chúng ta, những bà cô mỗi ngày mặt đều không rửa kia, so với Hoa quả phụ mỗi ngày đều trang điểm, thật sự là một trời một vực..."
Tiểu nha hoàn nghe Phương Quý nói nghiêm túc, trái tim đập nhanh hơn, nhưng lại nghe hắn bắt đầu không khách khí với tiểu thư của mình, cũng không dám tiếp tục nghe nữa, cưỡng ép khiến cho mình bình tĩnh trở lại, đỏ mặt nói: "Quý khách...đừng có chế giễu ta..."
"Ha ha, khuôn mặt nhỏ đỏ này, Phương lão gia ta rất ưa thích!" Phương Quý cười ha hả một tiếng, cảm thấy vui vẻ đến cực điểm, mơ hồ nhận lấy sổ sách, nói: "Ta xem một chút..."
Sau đó nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức đại biến: "Trời đất!"
"Trăm lượng Tử Tô, mỗi lượng 100 linh thạch, 30 gốc Hoàng Tử Tinh Liên, mỗi gốc ba trăm linh thạch, 50 phân U Địa Hoàng, mỗi phân một ngàn linh thạch...tông chủ Đan Hỏa Tông dùng Bất Diệt Lô Hỏa luyện đan, tổng cộng 30.150 linh thạch..."
Phương Quý nhận lấy cuốn quyển trục chế tác tinh mỹ kia, căn bản cũng không có nhìn kỹ, tùy tiện liếc nhìn một cái, liền chuẩn bị trả tiền, dù sao thì cũng đã bày ra phong phạm đại gia ở trước mặt tiểu nha hoàn đáng yêu này, đương nhiên cũng không thể keo kiệt, hẹp hòi sẽ không phải là đại gia, chỉ là không nghĩ tới, sau khi hắn nhìn lướt qua giá cả sau cùng, lại lập tức kinh hãi nhảy dựng lên, vứt phong phạm đại gia sang một bên hỏi: "30.150 linh thạch, luyện đan một lần thế mà cần 30.150 linh thạch, con bà nó, tại sao các ngươi không đi ăn cướp?"
Lúc này hắn thật sự là có một chút tức giận, đây không phải là ăn cướp trắng trợn sao, Phương lão gia lăn lộn nhiều năm tại Tôn Phủ như vậy, cũng có một chút tài danh, thu tiền tứ phương, đe doạ bát phương, trừ bỏ các loại tài nguyên, cũng góp nhặt được không ít tiền tài, mặc dù chưa có cẩn thận tính toán, nhưng đoán chừng cũng phải có mấy vạn linh thạch, đừng nói là ở trong Thần Vệ Ngân Giáp, coi như là phóng nhãn ra toàn bộ huyết mạch Tôn Phủ, vậy cũng đã được tính là không ít.
Mà nhiều tiền như vậy, bây giờ các ngươi luyện đan một lần thế mà muốn lấy đi toàn bộ?
Thực sự là quá phận, mạng của tông chủ nhà ta đáng giá nhiều tiền như vậy sao?
"Chuyện này..." Phản ứng của Phương Quý khiến cho người chung quanh giật nảy cả mình, vị nha hoàn kia cũng đã đỏ mặt, không dám ngẩng đầu nhìn người, tiểu đồng Thanh Phong ở bên cạnh thì cẩn thận kéo tay áo Phương Quý, nói: "Phương sư...huynh, đây vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, sư tôn muốn trị độc cho Triệu sư bá cũng không chỉ luyện đan một lần, tối thiểu phải luyện đan từ ba đến năm lần, hơn nữa mỗi một khỏa đan đều phải tế luyện trước sau ba lần, còn phải thử lại một lần nữa xem có đúng bệnh hay không, đúng bệnh tự nhiên là tốt, nếu như không đúng bệnh, lại tế luyện lại, tính tộng cộng, không biết cần phải tế luyện bao nhiêu lần đâu..."