Hắn nói, sắc mặt cũng có một chút sùng bái: "Minh Nguyệt sư tỷ cũng rất lợi hại, trước kia sư phụ luyện đan, luôn phải bù tiền, có đôi khi gặp được linh dược trân quý cũng mua không nổi, sổ sách các nơi cũng loạn, sau khi sư tỷ tiếp nhận, liền mang theo một đống người tới quản sổ sách, dần dần làm rõ sinh ý, bây giờ, tiền lời mà nàng kiếm được cho sư tôn trong một năm, còn nhiều hơn tiền lời trong trăm năm trước kia..."
"Chẳng qua là kiếm được một chút tiền mà thôi, có gì hơn người?" Phương Quý nghĩ thầm chính mình cũng rất có tiền, cũng không quá coi trọng, miễn cưỡng hỏi: "Loại thứ ba thì sao?"
Tiểu đồng Thanh Phong nói đến đây, sắc mặt lại có một chút ảm đạm, giống như xúc động đến chuyện thương tâm, khóe mắt ngấn lệ.
"Loại thứ ba..." Hắn ủy khuất nói: "Chính là loại đi theo sư phụ học tu hành như ta..."
"Đi theo lão đan sư Cổ Thông học tu hành..."
Tiểu đồng Thanh Phong đột nhiên buồn bã cũng làm cho Phương Quý có một chút kinh ngạc, bất quá cẩn thận nghĩ nghĩ, đi theo dạng đại đan sư bất thế như lão đan sư Cổ Thông, kết quả lại học một thân bản sự tu hành của đối phương, trong lòng Phương Quý cũng bỗng nhiên cảm thấy đồng tình, nếu như chính mình ngay từ đầu không có bái nhập Thái Bạch Tông, mà là chạy đến chỗ của lão đan sư Cổ Thông, vậy thì bây giờ mình có thể đánh được ai?
Nhất thời cảm thấy hơi xúc động, hiếm khi lộ ra sự lý giải, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của tiểu đồng Thanh Phong, an ủi giống như sư thúc: "Đừng thương tâm đừng thương tâm, sư phụ vô dụng thì cũng không có cách nào, yên tâm, trước khi đi ta sẽ truyền cho ngươi một đạo huyền pháp!"
Tiểu đồng Thanh Phong nghe thế con mắt cũng đều sáng lên mấy phần: "Thật sao?"
Phương Quý gật đầu nói: "Thật, đã được ta chọn lựa rất cẩn thận, đánh nhau rất mạnh!"
Trong mắt của tiểu đồng Thanh Phong đã tràn đầy ý sùng bái, cảm thán nói: "Phương Quý sư thúc thật sự là người tốt..."
A Khổ ở bên cạnh nghe thế con mắt đều trợn tròn, nghĩ thầm bối phận này cứ được định ra như vậy?
Rốt cuộc thì A Khổ vẫn đáng tin cậy hơn Phương Quý, cũng đi đến, chắp tay thi lễ đối với tiểu đồng Thanh Phong, nói: "Tiểu huynh đệ, đa tạ ngươi nhắc nhở, bất quá, chúng ta mới đến, thật đúng là không hiểu quy củ Đan Hỏa Tông, bây giờ đoán chừng phải ở nơi này không ít thời gian, ngươi hãy nói cho chúng ta biết chỗ nào cần lưu ý, tránh làm cho chủ nhân nơi này không vui..."
"Chủ nhân đã không vui rồi..." Tiểu đồng Thanh Phong thở dài một tiếng, khoát tay một cái nói: "Kỳ thật lần này cũng là do sư tôn hồ đồ, nhất định phải an bài các ngươi vào ở trong Minh Tâm Các, Minh Tâm Các là nơi người bình thường có thể ở lại sao, bình thường ngay cả chúng ta không cẩn thận tới gần một chút, cũng đều bị Minh Nguyệt sư tỷ mắng, còn nữa, Phương Quý sư thúc lại mắng Minh Nguyệt sư tỷ một trận, phiền phức rất là lớn, từ sau khi sư tỷ bảy tuổi, liền ngay cả sư tôn cũng chưa từng mắng nàng, cho nên chuyện lần này căn bản không xử lý được, các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc làm cho nàng hết giận, cứ thành thành thật thật ở lại đây, cần cái gì thì nói cho ta biết, ta sẽ len lén đi đến đan phường lấy tới cho các ngươi, yên tâm, đều là không cần phải trả tiền..."
"Tiền tiền tiền, lại là tiền..." Phương Quý nghe lời này, ngược lại là trở nên giận dữ, nói: "Phương lão gia ta thiếu một chút tiền đó sao?"
Ngẫm lại sau khi chính mình tiến vào Tôn Phủ, đó là phát tài bốn phía, nhận được rất nhiều chỗ tốt, các loại linh thạch bảo bối trên người cũng đều có không ít, bởi vì theo thói quen bình thường, đại bộ phận hắn đều mang ở trên người, bởi vậy mặc dù đột nhiên rời khỏi Tôn Phủ, cũng không có tổn thất gì, lúc này thấy Đan Hỏa Tông há miệng tiền, ngậm miệng tiền, hắn liền cảm thấy khó chịu, tiền đan dược của tông chủ, mình tiến hành thanh toán thì có làm sao?
Bình thường Phương Quý mặc dù keo kiệt, nhưng chuyện này liên lụy đến tông chủ, có quan hệ cùng với mặt mũi của tông chủ, vậy mình liền dứt khoát hào phóng một lần, trả tiền thay cho tông chủ, cũng tốt hơn là bị người khác khinh thường...
Dù sao tông chủ cũng là bị thương vì cứu mình!
Nghe lời này, A Khổ sư huynh ở bên cạnh nổi lòng tôn kính.
Nhớ tới từ lúc Phương Quý bắt đầu vào Thái Bạch Tông, giống như là vẫn luôn giàu có như vậy, mạnh hơn nhiều so với chính mình.
Ngược lại là tiểu đồng Thanh Phong kia, nghe lời này liền có một chút kinh ngạc: "Khẩu khí của Phương Quý sư thúc có phải là hơi lớn hay không?"
Mà vào trước đây không lâu, vào lúc tiểu đồng Thanh Phong bắt đầu nói cho Phương Quý các loại tình huống về Đan Hỏa Tông, ở trong một khu lâm viên có khoảng cách xa hơn Tử Trúc Lâm một chút, nhưng lại càng tinh xảo hơn xa so với các dinh thự khác, phong cảnh chung quanh cũng càng đẹp đẽ hơn, Minh Nguyệt tiểu thư đang ngồi ở dưới gốc cây, trên bàn đá đốt một thanh đàn hương, cũng không biết là hương gì, hương thơm rất lâu, tụ mà không tán.
Nàng lẳng lặng ngồi một hồi ở dưới tàng cây, chỉ cảm thấy linh tức sung mãn, xoay tròn rất nhanh, diệu dụng của đàn hương này, quả nhiên mạnh hơn linh thạch rất nhiều, chỉ cần thu nạp một sợi, liền có thể bù đắp được mấy ngày tu hành của tu sĩ bình thường.
"Sư tôn đi đâu rồi?" Chậm rãi thu công, nàng hỏi nha hoàn ở bên cạnh.
Nha hoàn ở bên cạnh vừa rồi không dám thở mạnh vội vàng trả lời: "Tông chủ đã tiến vào Tử Trúc Lâm..."
"Thế mà cũng không đến xin lỗi ta?"
Minh Nguyệt tiểu thư cảm thấy nao nao, có một chút không vui, bình thường nàng có đôi khi nói hung ác, lão đan sư Cổ Thông vì sĩ diện cũng sẽ không cho nàng mặt mũi ở trước mặt người khác, nhưng không đến một khắc đồng hồ, tất nhiên sẽ đi vào trong khu nhà nhỏ này xin lỗi, dỗ đến khi chính mình vui vẻ mới thôi, không nghĩ tới lần này thế mà không đến, trực tiếp tiến vào Tử Trúc Lâm luyện đan, chuyện này lập tức khiến cho tâm tình của nàng cực kỳ không tốt.
"Những người kia đâu?" Sắc mặt của nàng hờ hững, trầm mặc một hồi, mới lơ đãng hỏi.
Nha hoàn ở bên cạnh nhẹ giọng trả lời: "Giống như tiểu thư sắp đặt, bọn hắn đã đi đến Thính Vũ Đình, Thanh Phong thiếu gia đang bồi tiếp bọn hắn!"
Minh Nguyệt tiểu thư nghe vậy, khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: "Vậy thì tính toán thời gian, Thanh Phong cũng đã nên nói cho bọn hắn biết ta là ai...những người này còn chưa đưa bái thiếp tới xin lỗi sao?"
Nha hoàn ở bên cạnh ngược lại là cảm thấy nao nao, lắc đầu nói: "Cũng không có!"
Sắc mặt của Minh Nguyệt tiểu thư lại trở nên khó coi hơn mấy phần, bỗng nhiên đưa tay ra.
Ở bên cạnh nàng, một người hầu mặc áo giáp nặng đã sớm khom người đặt một quyển trục ở trong tay của nàng, nàng nhẹ nhàng lật ra, xem hết nội dung ở trong quyển trục, nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Tông chủ Thái Bạch Tông Triệu Chân Hồ, nguyên lai là trở về từ Đông Thổ, trước kia có một vị sư đệ rất lợi hại, nhưng bây giờ đã trở thành phế nhân, trong ba trăm năm, nội đấu không thôi cùng với bốn đại tiên môn Sở Quốc...Ồ, ta còn tưởng rằng có thể vào Thất Tiểu Thánh đều là nhân vật không tầm thường, nguyên lai cũng chỉ là hạng người có ánh mắt thiển cận..."
Tranh đấu cùng với bốn tiểu tiên môn Sở Quốc trong 300 năm thì có thể có tiền đồ gì?