Đúng là ba hòn núi, mỗi một hòn núi đều cao hơn ba trượng, tràn đầy đều là đan dược, một hòn núi là Bổ Khí Đan, một hòn núi là Dưỡng Thần Đan, một hòn núi là Huyết Khí Đan, chính là ba loại đan được mà Nguyệt Nhi tiểu thư lấy ra kia, ai biết được là tổng cộng có bao nhiêu viên?
"Ngươi không phải là muốn dùng lời hứa hẹn của sư tôn ta để chiếm tiện nghi nhỏ hay sao?" Mà vào lúc này, Nguyệt Nhi tiểu thư được đám người bao vây, nhẹ nhàng ném ba viên đan dược trong tay phân biệt vào trên ba hòn núi lớn, lạnh nhạt cười nói: "Cũng không cần phải phiền toái như vậy, ta đã sớm chuẩn bị xong cho các ngươi, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu..."
"Đây là tình huống gì?" Nhìn qua ba hòn núi đan dược trước người, A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề đều sửng sốt, hai mắt không chớp.
Mà Phương Quý thì là sau khi ngẩn ngơ, bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ, con nhóc xấu xí này thật đáng giận, biết mình tới đây ăn đan dược, kết quả liền lập tức chất thành ba hòn núi đan dược, rõ ràng là không sợ chính mình ăn...
Quá khinh người!
Trước đó mơ tưởng dựa vào ăn đan dược để khiến cho nàng đau lòng bao nhiêu, hiện tại Phương Quý liền tức giận bấy nhiêu!
Đan dược nàng lấy ra đúng là đồ tốt, đặt ở trên thị trường, cũng đều là mặt hàng đỉnh cấp, đừng nói là tiểu tu sĩ phổ thông, liền ngay cả Phương lão gia xa hoa trước kia cũng chưa từng ăn đan dược tốt như vậy, nhưng mấu chốt là, đan dược cho dù tốt, ai có thể ăn một hơi nhiều như vậy chứ, không lo lắng tẩu hỏa nhập ma, cũng phải suy tính xem có bị dược lực xé rách thân thể hay không...
Nếu ở trong lúc bình thường, Phương Quý nhất định sẽ suy nghĩ thương lượng cùng với nàng, có thể mang ba hòn núi đan dược này đi hay không, trở về từ từ ăn, nhưng bây giờ lại không thể được, việc đại sự quan hệ đến mặt mũi, thân làm đại đệ tử Thái Bạch Tông duy nhất trong thế hệ này, sao có thể mất mặt?
"Ai mà thèm ăn một chút đan hỏng này?" Vừa nghĩ đến đây, Phương Quý rất nhanh liền đè xuống lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: "Ta muốn ăn đan tốt hơn ở trong đan phường kia!"
Đám nha hoàn người hầu ở chung quanh Minh Nguyệt tiểu thư nghe vậy, lập tức lộ ra nụ cười khẩy.
Mà Minh Nguyệt tiểu thư giống như cũng không ngoài ý muốn khi nghe hắn nói như vậy, chỉ miễn cưỡng quét mắt nhìn hắn một cái, hỏi: "Thật chứ?"
"Sợ ngươi sao?" Phương Quý có một chút đắc ý, cười nói: "Cổ Thông lão ca thế nhưng đã nói, cho ta tùy tiện ăn đan dược trong Đan Hỏa Tông, nói một cách khác, chỉ cần là đan dược trong Đan Hỏa Tông, ta thích ăn cái gì thì ăn cái nấy, cũng không có nói là chỉ ăn ba loại này..."
"Ta quả thật là có một chút sợ..." Minh Nguyệt tiểu thư lộ ra nụ cười lạnh, lạnh nhạt nói: "Ta sợ ngươi ăn đan dược bậy bạ sẽ chết ở chỗ này, thân là người tu hành, ngươi nên hiểu rõ, đan dược có dược tính khác nhau, có phân chia Âm Dương Ngũ Hành, cũng không phải là có thể tùy tiện nhét vào miệng, đan dược tốt với người khác, ăn vào trong miệng ngươi liền có thể là độc dược, vạn nhất ngươi sơ ý ăn ra một chút bệnh tật, Đan Hỏa Tông còn phải tốn tiền cứu ngươi..."
"Con bà nó, vậy phải làm sao bây giờ..." Phương Quý kỳ thật cũng hiểu được cái đạo lý này, nghe lời này liền không khỏi nhíu lông mày.
Trên mặt hắn mặc dù không phục, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, những đan dược kia thật đúng là không thể tùy tiện ăn, càng là đan dược quý giá, dược tính liền càng bá đạo, nếu chính mình liều mạng ăn mấy viên, nói không chừng sẽ thật sự nằm vật ra chờ cứu mạng...
Thật hối hận, lúc trước vì sao chỉ ước định cùng với lão đan sư Cổ Thông là tùy tiện ăn, mà không phải là tùy tiện lấy đi chứ?
Nhất thời tâm loạn như ma, trái lại là lần đầu tiên có một loại cảm giác không có chủ ý, khó trách con nhóc xấu xí này lại bình tĩnh như thế, nàng đã sớm nắm vững những điểm mấu chốt này, Phương Quý càng nghĩ càng giận, chẳng lẽ hôm nay phải chịu thua con nhóc này hay sao?
"Quản nhiều như vậy để làm gì, ta chính là muốn đi vào đan phường của các ngươi nhìn một chút..." Trong lòng càng loạn, trên mặt Phương Quý lại càng lạnh nhạt, hai tay khoanh trên ngực, chẳng hề để ý nói.
Thấy giá đỡ của Phương Quý cho tới bây giờ còn chưa ngã, Minh Nguyệt tiểu thư cũng cười khẩy một tiếng, giống như là ngay cả lời cũng đều chẳng muốn nói một câu, chỉ là nhẹ nhàng nâng tay, liền ra hiệu một nha hoàn dẫn Phương Quý tiến vào đan phường, trong lòng Phương Quý cũng đang vội vàng nghĩ đến, sau khi vào đan phường, không biết có thể tìm được đan được đắt nhất hay không, dùng một ngụm nuốt vào, tốt nhất là đắt đến mức khiến cho nàng đau lòng...
Chỉ là chính mình dù sao bây giờ cũng chỉ mới là cảnh giới Trúc Cơ, có thể ăn đan dược đắt cỡ nào chứ?
Huống hồ con nhóc xấu xí này lộ ra bộ dáng toàn bộ Đan Hỏa Tông đều là của nàng, bằng vào cỗ tài phú kia, muốn khiến cho nàng đau lòng cũng không dễ dàng...
Cũng đúng vào lúc này, sau lưng Phương Quý bỗng nhiên bị người đụng một cái, Phương Quý quay đầu nhìn lại, liền thấy A Khổ sư huynh lúc này đã đỏ bừng mặt, trông có vẻ rất ngượng ngùng, nhưng lại có một chút động tâm, lắp bắp nói: "Phương Quý sư đệ...chuyện kia...chuyện kia...những viên Bổ Khí Đan kia nhìn giống như không tệ...có thể thương lượng một chút với nàng hay không, để cho ta ăn mấy viên?"
"Ngươi muốn ăn Bổ Khí Đan?" Phương Quý nghe thế lập tức có một chút ngoài ý muốn, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn A Khổ sư huynh.
Khuôn mặt của A Khổ sư huynh càng đỏ hơn, không dám nhìn Phương Quý, cúi thấp đầu nói: "Trước đó dù sao ta cũng đã giải khai phong ấn một lần..."
"Nguyên lai là sau khi A Khổ sư huynh mở phong ấn ra, cần phải bổ sung linh khí?"
Lúc này Phương Quý mới chợt hiểu, trước đó A Khổ sư huynh trải qua trận chiến kia liền muốn trở về tiên môn, nhưng tông chủ lại giữ hắn lại, chính là vì để cho lão đan sư Cổ Thông tìm cho hắn một chút đan dược, bù đắp tiêu hao, chỉ là dù sao sự tình của tông chủ cũng gấp gáp hơn, cho nên lão đan sư Cổ Thông vừa trở về liền bế quan luyện đan cho tông chủ, bỏ mặc A Khổ sư huynh sang một bên, vẫn luôn không biết hắn cần đan gì!
Nhìn bộ dáng động tâm của A Khổ sư huynh lúc này, Phương Quý còn là lần đầu tiên nhìn thấy, vừa cảm thấy mới lạ, vừa cảm thấy buồn cười, đưa tay khoác lên trên bả vai của hắn, cười nói: "Nếu ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi, cần gì phải thương lượng với nàng?"
"Chuyện này, dù sao thì lúc ấy người nói cũng là ngươi..." A Khổ sư huynh nghe thế, cảm thấy có một chút không yên tâm, lo lắng mở miệng nói.
"Yên tâm, vạn sự đã có ta!" Phương Quý tùy tiện đập vào bả vai của A Khổ sư huynh một phát, nói: "Ăn đi!"
Nếu vào lúc bình thường, A Khổ sư huynh đại khái sẽ không nghe lời này, bất quá trước đó hắn đánh một trận cùng với Quỷ Thần Tôn Phủ, xác thực đã tiêu hao không ít, nếu là lúc bình thường thì còn có thể nhịn được, nhưng trước đó ngửi thấy mùi đan hương, trong bụng liền đói sôi sùng sục, bây giờ lại nhìn thấy một hòn núi đan dược ở trước mắt như vậy, thì lại càng có một chút không nhịn được, chần chờ bước chân đi tới.