Minh Nguyệt tiểu thư thấy thế căn bản là không thèm để ý, ngược lại là một vị nha hoàn ở bên cạnh nàng nói: "Quý khách cần phải giảng đạo lý, ban đầu tông chủ đáp ứng để cho ngươi đến Đan Hỏa Tông tùy tiện ăn đan dược, cũng không có nói là để cho người của ngươi tùy tiện ăn đan dược?"
Đây cũng là người phụ trách cãi nhau cùng với Phương Quý, liên lụy đến loại sự tình này, tự nhiên không tránh được việc đôi co, Minh Nguyệt tiểu thư tự kiềm chế thân phận, đương nhiên sẽ không tranh cãi với Phương Quý, nhưng ở bên cạnh lại có người chuyên môn làm chuyện này.
A Khổ sư huynh nghe thấy lời này, lập tức đứng tại chỗ không dám động, lộ ra sắc mặt khó xử nhìn Phương Quý.
"Nói hươu nói vượn, ngươi thì biết cái gì?" Phương Quý nghe thấy có người đặt câu hỏi, lập tức nổi giận, mắng không có một chút khách khí: "Sư tôn ngươi nói là để cho chúng ta cùng nhau ăn!"
Vị nha hoàn kia lập tức nghẹn lời, sợ nói sai, quay đầu nhìn Minh Nguyệt tiểu thư một chút.
Minh Nguyệt tiểu thư lãnh đạm quét nhìn Phương Quý một cái, hỏi: "Sư tôn ta thật sự nói như vậy?"
Phương Quý nói một cách tự tin: "Không tin thì ngươi hãy gọi hắn đến đây đối chất!"
Minh Nguyệt tiểu thư lập tức khẽ nhíu mày, nàng hiểu rõ tính tình của sư tôn, vừa vào Hỏa Trúc Lâm, nếu không luyện ra một viên đan dược khiến cho hắn hài lòng, làm sao có thể đi ra, lại thêm Phương Quý nói quá tự tin, cũng khiến cho nàng không mò ra được lúc đó sư tôn đã nói như thế nào, hơn nữa tu vi của A Khổ quá thấp, nàng cũng không để vào mắt, liền khinh thường cười khẩy, khoát tay nói: "Để cho hắn ăn đi!"
"Chuyện kia...đa tạ tiểu sư tỷ..." A Khổ sư huynh nghe vậy, ngược lại là mừng rỡ, vội vàng nói tạ ơn.
Phương Quý ở sau lưng bất mãn "hừ" một tiếng.
A Khổ sư huynh phản ứng lại, vội vàng quay đầu nhìn Phương Quý nói: "Đa tạ Phương Quý sư đệ!"
Lúc này sắc mặt của Phương Quý mới dễ nhìn hơn, đắc ý nói: "A Khổ sư huynh cứ ăn hết mình, cứ coi như là ta mời ngươi!"
A Khổ sư huynh liên tục nói cám ơn, đi đến bên cạnh hòn núi Bổ Khí Đan, cẩn thận từng li từng tí lấy một bình đan, mở nắp ra, dùng mũi ngửi, giống như rất hài lòng, sau đó nhẹ nhàng đổ đan dược vào trong miệng, rất nhanh, liền thấy linh khí trên người hắn khẽ rung lên, dường như có một cỗ dược kình vô hình tan ra, biến thành linh tức chảy vào trong kinh mạch của hắn, hắn thì nhắm hai mắt lại, giống như là rất hưởng thụ.
Minh Nguyệt tiểu thư cùng với người ở chung quanh thấy thế, trong lòng cũng không khỏi cười nhạo.
Nghĩ thầm nhìn loại bộ dáng này quả nhiên là đồ nhà quê, chỉ là một viên Bổ Khí Đan đã thỏa mãn thành như vậy?
Lúc còn chưa suy nghĩ xong, liền thấy A Khổ sư huynh lại đưa tay cầm một bình đan, mở nắp đổ vào trong miệng của chính mình, lần này tốc độ ngược lại là nhanh hơn rất nhiều, vẫn là sau khi nuốt đan liền nhắm mắt lại, chờ dược kình tan ra, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Liền ngay cả đôi lông mày bát tự kia, vào lúc này cũng có một chút nhíu lại, khuôn mặt đã khổ sở lại càng khổ.
"Ồ, chỉ bằng vào một chút tu vi như thế, hắn lại có thể phục dụng liên tiếp hai viên Bổ Khí Đan nhanh như vậy..."
Những người ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư vào lúc này ngược lại là có một chút hiếu kỳ, theo bọn hắn nghĩ, A Khổ bất quá chỉ có cảnh giới Dưỡng Tức, hơn nữa còn không giống như là Dưỡng Tức đỉnh tiêm, tối đa cũng chỉ có Dưỡng Tức năm ~ sáu tầng, mà Bổ Khí Đan của bọn hắn chính là Dưỡng Tức đỉnh tiêm, sau khi ăn vào, cũng cần vận chuyển công lực tiêu hao một hồi, hắn có thể phục dụng hai viên liên tục, cũng làm cho người ta có một chút ngoài ý muốn...
Chỉ là vào lúc bọn hắn còn chưa nói hết, liền đã ngây ngẩn cả người, bởi vì A Khổ sư huynh lại cầm bình đan dược thứ ba lên...
Sau đó là bình thứ tư, bình thứ năm, bình thứ sáu, bình thứ bảy...
Chỉ thấy tốc độ ăn đan của hắn càng lúc càng nhanh, phảng phất như có một con cự thú nào đó trong cơ thể tỉnh lại, khiến cho hắn lúc này cũng đều không có thời gian hưởng dụng sự mỹ diệu lúc luyện hóa Bổ Khí Đan, chỉ là càng ngày càng đói, ném một viên lại một viên đan dược vào trong miệng, đến lúc cuối cùng, chính là trực tiếp dùng tay bóp một đống bình đan, bóp vỡ bình đan, thổi một hơi bay vụn sứ, ném đan dược vào trong miệng...
Mà hết lần này tới lần khác ăn nhiều đan dược như vậy, thân thể của hắn thế mà một chút biến hóa cũng không có, khí tức vẫn cứ yếu ớt như vậy.
"Ách, đây là quái vật gì?" Những người ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư đều đã sợ ngây người, ngây ngốc không biết nói gì.
"Sức ăn của A Khổ sư huynh mạnh như vậy?" Liền ngay cả Phương Quý cũng có một chút kinh ngạc, biết A Khổ sư huynh cần bổ sung tiêu hao, nhưng cũng không biết vào thời điểm hắn bổ sung lại điên cuồng như vậy, nhất là nhìn vẻ mặt thỏa mãn của hắn, đây quả thực là lần đầu tiên Phương Quý nhìn thấy A Khổ sư huynh vui vẻ như vậy...
"Xì xì..." Vào lúc đang sợ hãi thán phục, có một cái đầu to ủi bắp đùi của hắn, Phương Quý cúi đầu xem xét, liền thấy là Anh Đề nũng nịu ở bên cạnh, vừa ủi bắp đùi mình, vừa nghiêng mắt nhìn hòn núi Huyết Khí Đan bên cạnh, nước miếng đã chảy đầy đất, lúc này mới nhớ tới tên này đã ngủ vài ngày, còn chưa được ăn cơm, liền cười đá nó một cước, nói: "Không cần phải khách khí với ta, ngươi cũng đi qua ăn đi..."
Anh Đề mừng rỡ, "bá" một tiếng liền trườn tới.
Vị nha hoàn ở bên người Minh Nguyệt tiểu thư kia, thấy thế nhăn mày lại, lại muốn nói.
"Cổ Thông lão ca cũng đã đáp ứng cho nó ăn!" Nhưng lần này Phương Quý lại trực tiếp ngăn ở phía trước nàng, nói một cách hùng hồn: "Không tin thì các ngươi hãy gọi hắn tới đối chất đi!"
Lúc này Minh Nguyệt tiểu thư cùng với nha hoàn nô bộc ở bên cạnh đều đang đặt toàn bộ lực chú ý ở trên người của A Khổ sư huynh, làm gì có ai chú ý đến huyết mạch quái lạ của Anh Đề, chỉ nhìn lướt qua, thấy Minh Nguyệt tiểu thư giống như không thèm để ý, liền tùy ý để cho Anh Đề bò qua ăn đống Huyết Khí Đan kia, quay đầu tiếp tục nhìn A Khổ...
Biểu hiện lúc này của A Khổ sư huynh đã rất dọa người, hắn ngồi xổm ở bên cạnh hòn núi Bổ Khí Đan kia, đã ăn hòn núi nhỏ ra một cái lỗ hổng rất lớn, bình đan cùng với bã đan chất ở bên cạnh, trở thành một hòn núi nhỏ khác, mà lúc này hắn vẫn không có một chút biến hóa nào, vẫn là nắm từng vốc bình đan, sau đó bóp nát, thổi vỏ sứ bỏ đan vào trong miệng, tốc độ ăn cũng không điên cuồng, chỉ là một mực không ngừng, trên mặt còn mang theo dáng vẻ thỏa mãn mà hạnh phúc, mấy nha hoàn ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư đã nhìn đến mức cảm thấy đói bụng...
"Người này đến tột cùng là quái vật gì?"
"Hắn làm sao có thể ăn nhiều Bổ Khí Đan như vậy, không sợ linh khí đánh vỡ kinh mạch mà chết sao?"
"Ăn nhiều đan như vậy, hắn làm sao lại không mập lên?"
"Đúng rồi, ngay cả bụng cũng không lớn hơn một chút nào, đan dược đi đâu hết rồi?"
Thời gian dần trôi qua, tiếng bàn luận xôn xao không ngừng vang lên, nha hoàn nô bộc ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư mặc dù bình thường cũng đều rất có quy củ, không dám nói lung tung, nhưng lúc này cũng thật sự không ép được sự kinh ngạc ở trong lòng, nhao nhao nghị luận, người hỏi A Khổ sư huynh vì sao ăn lại không mập, là một tiểu nha hoàn có dáng dấp béo lùn chắc nịch, cằm có nọng ba tầng hỏi.