Ngay sau đó chính là đi dạo ở trong đan điện một vòng, lúc này cũng không kịp phân biệt đan dược gì, chỉ là nhanh chóng chọn lấy không ít bình đan nhìn rất không tệ mở ra, loạn thất bát tao ném đan dược vào trong túi càn khôn, lòng tràn đầy vui vẻ, đỉnh đầu cũng đều muốn bốc khói.
"Ngươi muốn ăn Hồng Mông Hóa Niệm Đan?"
Cũng đúng vào lúc này, ở ngoài điện đã có một thanh âm thanh lãnh vang lên, Phương Quý vội vàng dựa vào tường, lộ ra vẻ mặt cao ngạo, đảo mắt thoáng nhìn, liền thấy Minh Nguyệt tiểu thư ở dưới sự chen chúc của một đám nha hoàn nô bộc, nhẹ nhàng đi tới.
"Không nỡ sao?" Phương Quý cười lạnh nhìn Minh Nguyệt tiểu thư một chút, vì biểu hiện sự khinh thường của mình, còn liếc mắt nhìn.
"Hừ..." Minh Nguyệt tiểu thư có thể biểu hiện ra sự khinh thường của chính mình mà không trợn trắng mắt, lãnh đạm cười nói: "Loại đan dược kia chính là đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần dùng để luyện niệm, ngay cả sư tôn ta cũng đều luyện chế không ra, lão nhân gia là vì nghiên cứu Đan Đạo, mới cố ý đi tìm sơn chủ Vân Vụ Sơn cầu tới để nghiên cứu dược tính, hết thảy cũng chỉ có ba viên như thế, ngươi muốn chết ta không ngăn, nhưng nhất định phải giày xéo những vật này?"
"Đúng, Phương lão gia ta đi xem một vòng, liền cảm thấy viên đan được này có thể làm cho ta hài lòng!" Phương Quý cười lạnh một tiếng, xoa bụng nói: "Mau đem tới, ta đói rồi!"
"Ngươi..." Sắc mặt của Minh Nguyệt tiểu thư biến hóa, sắc mặt đỏ lên, gắt gao nhìn Phương Quý, phát ra âm thanh lạnh lùng hỏi: "Ngươi chắn chắn chứ?"
Phương Quý đối chọi gay gắt, dùng ánh mắt đáp trả, nói: "Chắc chắn!"
Một người hỏi một người đáp này, ngược lại là khiến cho không khí chung quanh có một chút khẩn trương, đám nha hoàn người hầu ở chung quanh cũng đều không dám thở mạnh, lén nhìn hai người giống như là gà chọi này, cảm thấy nhiệt độ ở trong toà đan điện này giống như lại bỗng nhiên giảm xuống không ít.
Lửa giận trong lòng của Minh Nguyệt tiểu thư càng ngày càng thịnh, nhất là lúc nhìn thấy đứa nhà quê không biết chui ra ngoài từ chỗ nào này thế mà dám phách lối ở trước mặt mình, tuyệt đối không chịu cúi đầu, cỗ lửa giận này lại càng không kiềm chế được, mặc dù lý trí nói là không được, nhưng lại dần dần bị lửa giận vượt lên trên, bàn tay nắm lấy vạt áo bào, sau đó lại buông ra, bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói: "Đi lấy cho hắn!"
Đám nha hoàn cùng với bà bà ở chung quanh kinh hãi: "Tiểu thư!"
"Chính hắn muốn chết, cần gì phải ngăn cản!" Minh Nguyệt tiểu thư lộ ra vẻ mặt sương lạnh, điềm nhiên nói: "Đồng thời thông tri cho trưởng bối của hắn, tới nhặt xác hắn!"
"Chuyện này...thật sự muốn cho sao?" Lời nói của Minh Nguyệt tiểu thư, đã khiến cho nha hoàn nô bộc ở chung quanh đều sửng sốt.
Ai cũng biết, loại đan dược cảnh giới Hóa Thần kia há lại có thể dễ dàng ăn như vậy, loại dược tính cấp độ kia chính là độc tính mãnh liệt nhất, đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, phàm là ăn vào một viên, mạng nhỏ khẳng định sẽ không còn, cho dù Thần Tiên ở bên cạnh cũng không cứu kịp...
Nếu thật sự đưa cho tên tiểu tử đó, chẳng khác nào là tiễn hắn quy thiên!
Ngay từ đầu, những nha hoàn nô bộc này mặc dù đi theo bên người Minh Nguyệt tiểu thư cố làm ra vẻ rất hung dữ, nhưng cũng không muốn thật sự giết chết Phương Quý, theo bọn hắn nghĩ, việc này lại náo như thế nào, cũng chỉ cho rằng đây là một lần Minh Nguyệt tiểu thư trút giận bình thường mà thôi...
Dù sao thì tiểu thư cũng có tính tình lớn, địa vị cao, hết lần này tới lần khác trước đó uy danh của Đan Hỏa Tông lại không đủ, có không biết bao nhiêu người không biết lí lẽ sau khi đi tới Đan Hỏa Tông, cũng đều bị tiểu thư sửa trị tính tình, thiếu chủ nhân hiệu buôn Hội Nguyên Đông Thổ, đại đệ tử đại tông Vân Vụ Môn Bắc Vực, thái tử Nguyên Quốc, Tử Giáp Thần Vệ Tôn Phủ, thậm chí còn có kẻ họ Tiêu trong Thất Tiểu Thánh Bắc Vực...
Có thể nói, ngoại trừ vị tôn chủ Long Miên Châu kia, liền không có bao nhiêu người không cúi đầu ở trước mặt tiểu thư.
Lần này đứa nhà quê không biết chui ra từ nơi nào này, ở trước mặt những đại nhân vật kia có thể nói là không đáng được nhắc tới, lúc đầu bọn hắn cũng đều xem chuyện này như một trò cười, đã nghĩ đến kết cục của hắn lần này, đơn giản chính là giống như những người kia, bị tiểu thư sửa trị cho một phen, trung thực nhận lỗi, từ đó về sau, nếu lại đến Đan Hỏa Tông sẽ biết quy củ, hiểu được cấp bậc lễ nghĩa...
Nhưng người nào cũng không ngờ tới, cuối cùng lại náo đến mức chết người!
Đứa nhà quê kia cũng thế, thật sự vì tranh một ngụm khẩu khí, liền ném mạng nhỏ của mình đi sao?
"Nhanh lên, không nghe thấy ta nói là đã đói rồi sao?" Trong bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch, Phương Quý lại nhịn không được quát một tiếng, vẻ mặt tràn đầy không kiên nhẫn.
Khuôn mặt của Minh Nguyệt tiểu thư lập tức trầm như một đầm nước đọng, trong đám nha hoàn bên người nàng, rốt cục cũng có người sợ hãi, vội vã đi tới, lấy một cái hộp được tạo thành từ Tử Ngọc Linh xuống, sau đó nhìn Minh Nguyệt tiểu thư, lại nhìn Phương Quý một chút, quả thực là đứng ở nơi đó không dám động đậy, cũng không biết đưa hộp đan dược này cho ai, ngược lại là Minh Nguyệt tiểu thư chăm chú nhíu lông mày lại, giống như vô cùng thiếu kiên nhẫn nhìn về hướng Phương Quý, nói: "Nếu bây giờ ngươi hối hận thì vẫn còn kịp, chớ có đùa nghịch quá mức..."
"Đúng thế..." Nha hoàn thích đỏ mặt ở bên cạnh cũng mở miệng, nàng tên là Dương Liễu, đánh bạo vụng trộm bước ra phía trước một bước, kéo căng da mặt, khiển trách Phương Quý: "Vốn là ngươi vô lễ với tiểu thư nhà ta trước, chỉ cần thành thật xin lỗi là được, tâm địa của tiểu thư nhà ta thiện lương rộng lượng, cũng sẽ tha cho ngươi, tội gì nhất định phải hồ nháo như vậy, nhất định phải lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa?"
"Ta vô lễ với tiểu thư nhà ngươi trước?" Phương Quý nhìn nàng một cái, nói: "Vị tỷ tỷ này đừng tưởng rằng dáng dấp của chính mình đẹp mắt liền nói tầm bậy tầm bạ, muốn tông nhà chủ ta ở chuồng ngựa là ai? Cầm sổ sách đến đòi nợ chúng ta là ai? Muốn nói đến việc xin lỗi, tại sao nàng không xin lỗi tông chủ nhà ta?"
Nha hoàn thích đỏ mặt kia lập tức không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy lo lắng trong lòng.
"Muốn ta xin lỗi?" Mà Minh Nguyệt tiểu thư thấy lời này, càng là đổi sắc mặt trong nháy mắt, dùng giọng căm hận nói: "Coi như là sư phụ ta, từ trước tới giờ cũng không dám để cho ta xin lỗi, coi như là quốc vương Nguyên Quốc, cũng không dám để cho ta xin lỗi, coi như là trưởng lão Tôn Phủ, cũng không dám để cho ta xin lỗi, ngươi lại muốn để cho ta xin lỗi tông chủ của các ngươi, ha ha, ta chưa từng nghe qua Thái Bạch Tông, càng không biết tông chủ của các ngươi là thứ..."
"Hửm?" Phương Quý nghe thấy lời này, trừng mắt, tay áo cũng đều xắn lên.
Nhưng tốt xấu gì thì Minh Nguyệt tiểu thư dù sao cũng biết tông chủ Thái Bạch Tông là do sư tôn mời về, hơn nữa sư tôn vừa trở về liền lập tức chui vào Hỏa Trúc Lâm luyện đan, đã nói rõ sư tôn xác thực tương đối coi trọng đối phương, bởi vậy cũng không nói ra từ cuối cùng, mà thấy bầu không khí đã trở thành giương cung bạt kiếm, tiểu nha hoàn bưng hộp đan kia cũng sợ hãi, hai chân mềm nhũn, suýt nữa làm rơi xuống đất.