Tiểu Ma Sư bị dọa đến mức khóc cũng đều quên, cẩn thận nói: "Nếu không...hay là đừng tìm, dù sao thì đan dược cảnh giới Hóa Thần..."
"Nhất định phải tìm!" Phương Quý không muốn nhiều lời nữa, trầm giọng nói: "Chờ ta!"
Nói xong liền đứng lên, trầm ổn đi đến cửa chính đại điện, tiêu điều trầm mặc, thân ảnh cũng trở nên cao lớn hơn, tiểu Ma Sư cũng đều phảng phất như thấy được một người khổng lồ, một bước một cái hố sâu, gánh vác thiên địa mà đi...
Hai mắt bị nước mắt làm cho mờ đi, tiểu Ma Sư cảm động đến tột đỉnh: "Tại sao hắn lại tốt đối với ta như vậy?"
Chậm rãi đi ra bên ngoài đại điện, bước chân của Phương Quý lập tức nhanh nhẹ, "sưu" một tiếng liền chui lên trời, bay thẳng ra bên ngoài thức hải, mà ở trong đan điện, hắn thì là chợt cười to một tiếng, mở hai mắt ra, mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ, phảng phất như nhặt được Kim Nguyên Bảo.
"Quý khách...ngươi..."
Ở bên cạnh hắn, bà bà thấy Phương Quý tựa trên tường, giống như là đã ngủ thiếp đi, đã sớm chờ không nổi nữa, nếu như không phải Minh Nguyệt tiểu thư cố ý chọc giận Phương Quý, muốn để cho hắn lựa chọn, bà bà đã nhịn không được muốn gọi lực sĩ đến khiêng hắn đi ra, chờ qua thời gian uống cạn chung trà, không thể kiên nhẫn được nữa, vào lúc muốn nhắc nhở, Phương Quý chợt cười to một tiếng, ngược lại là đã hù cho bà bà giật mình.
"Ta đã nghĩ kỹ rồi..." Phương Quý cười dài một tiếng, nhảy dựng lên, dùng hai tay chống nạnh nói: "Bây giờ sẽ chọn!"
"Thế mà thật sự muốn chọn?"
Bà bà nghe vậy, ngược lại là cảm thấy kinh hãi, không chỉ là bà bà, liền ngay cả mấy nha hoàn cùng với người hầu canh giữ ở cửa điện nghe được tiếng cười to của Phương Quý, cũng không nhịn được ló đầu vào nhìn, trái lại là cảm thấy rất hiếu kỳ, muốn nhìn một chút xem một tiểu tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ mơ hồ chạy vào trong đan điện thấp nhất cũng là đan dược cảnh giới Kim Đan, đến tột cùng có thể chọn đan gì mà ăn vào không chết?
"Nếu quý khách đã nghĩ kỹ, vậy liền mời chọn!" Bà bà rất nhanh liền khôi phục sự lãnh đạm, trong ánh mắt còn mang theo một chút khinh thường.
"Ha ha, là đan này..." Phương Quý cười lạnh, chậm rãi đi vào trong, đưa tay chỉ vào một hộp đan dược ở trên kệ.
Bà bà lập tức hơi kinh hãi, hắn thế nhưng lại chỉ vào Thái Ất Kim Quang Đan, đây là một loại đan dược trợ giúp người tu hành ngưng luyện kim quang, bá đạo không gì sánh được, tu sĩ Trúc Cơ ăn vào, thần niệm của bản thân chỉ sợ sẽ lập tức bị vỡ vụn liên tiếp, chết đều nhanh hơn so với ăn bất luận độc dược gì...nguyên nhân trọng yếu hơn là, đan dược ở trong cái hộp này là do Cổ Thông lão tổ tự tay luyện chế, có giá trị mấy chục vạn linh thạch...
Tên tiểu tử này muốn dùng đan dược mấy chục vạn linh thạch để tự sát?
Vào lúc trong nội tâm của bà bà trầm xuống, liền nghe được Phương Quý cười một tiếng, lắc đầu nói: "Không được, quá rẻ!"
Vừa nói vừa đi lên phía trước, tưỳ ý quét mắt nhìn, nhìn về hướng một cái kệ đựng khác: "Là đan này..."
Sắc mặt của bà bà đã trở nên lạnh lùng, đó là Dưỡng Anh Đan mà cảnh giới Nguyên Anh phục dụng, bổ dưỡng Nguyên Anh, cảnh giới Trúc Cơ phục dụng, đoán chừng sẽ nổ ngay lập tức, sau khi nổ xong, đoán chừng máu thịt cũng sẽ tan chảy, thậm chí là có thể hấp dẫn oan quỷ cô hồn trong trăm ngàn dặm tới, hút sạch mỗi một sợi khí huyết của hắn, đây tuyệt đối là phương pháp chết sạch sẽ nhất trên đời...
Mấu chốt nhất là đan dược này còn có giá trị rất đắt, nếu như bán cho những con cháu thế gia Đông Thổ vừa mới tấn thăng thành Nguyên Anh kia, có thể đáng giá trăm vạn linh thạch!
Phương Quý lại lắc đầu, tiếp tục nói: "Vẫn chưa được, quá rẻ!"
Sắc mặt của bà bà đã giống như là phủ lên một tầng sương lạnh, không nhịn được nói: "Quý khách đang trêu chọc lão thân sao?"
Phương Quý quay đầu nhìn bà bà một chút, cười xùy một tiếng: "Ngươi trẻ hơn 10 tuổi thì ta còn có thể trêu chọc ngươi, nhưng hiện tại..."
Sắc mặt của bà bà đầu tiên là đen thui, có một chút tức giận, sau đó bỗng nhiên lại nghĩ đến, năm nay ta đã 86, trẻ lại 10 tuổi cũng là 76 tuổi, hắn nói ta trẻ hơn 10 tuổi liền sẽ trêu chọc ta, chẳng lẽ tu vi của ta tinh tiến thêm một chút, bảo dưỡng sẽ trở nên tốt hơn?
Trong lòng không hiểu sao cảm thấy dễ chịu hơn một chút, trong ánh mắt nhìn Phương Quý cũng có một chút thuận mắt.
Sau đó đúng vào lúc này, bà bà thấy Phương Quý chỉ vào một hộp đan dược trên kệ cao cao, nói: "Ta muốn đan kia!"
Bà bà nghe thế liền cười, trên mặt vẫn duy trì sự lãnh đạm, dù sao thì mình cũng đại biểu cho Minh Nguyệt tiểu thư tới đây, bởi vậy mặt không thay đổi tiến hành giải thích: "Quý khách hãy nhìn cho cẩn thận, đó là Hóa Niệm Đan dành cho đại tu sĩ cảnh giới Hóa Thần phục dụng, bằng vào một chút tu vi như chúng ta, đừng nói là phục dụng, coi như là ngửi được một tia, thần hồn cũng sẽ có khả năng bị tiêu vong, ngài cũng đừng có nói giỡn."
Nói đến chỗ này, bà bà có một chút dừng lại, lại bỗng nhiên tiến hành giải thích: "Thời gian ngài ở chỗ này cũng đã không ít, cứ một mực lề mà lề mề hồ nháo cũng không phải là biện pháp, hãy nghe lão thân một câu, đi ra ngoài xin lỗi Minh Nguyệt tiểu thư một câu đi, tiểu thư kỳ thật..."
"Xin lỗi cái gì?" Phương Quý cũng không biết vị bà bà này làm sao lại bỗng nhiên muốn khuyên chính mình đi ra ngoài nhận lỗi, nhưng khi nghe đến bốn chữ Minh Nguyệt tiểu thư, trong lòng liền tức giận, tăng thêm lúc này đã có lòng tin, liền khoanh tay nói: "Hiện tại Phương lão gia ta cũng không có đùa giỡn với các ngươi, hiện tại ta liền coi trọng hộp đan dược kia, sao thế, để cho ta tùy ý chọn, hiện tại ta chọn rồi, các ngươi lại cảm thấy không nỡ?"
"Ngươi..." Bà bà nghe thế liền có một chút tức giận, thật sự muốn gõ đầu Phương Quý một cái, có một chút tức dậm chân, mặt không thay đổi một chút nào nói: "Quý khách không nên hồ nháo như vậy, lão thân cũng không biết khuyên bảo như thế nào, lão thân không làm chủ được loại đan dược này, vậy thì phải mời tiểu thư tới..."
"Ngươi đi đi!" Phương Quý bình chân như vại, chỉ là nói thầm ở trong lòng: Cao tuổi rồi ngươi nói chuyện còn dậm chân làm gì...
Lão bà bà quả nhiên là đi ra ngoài, bọn nha hoàn ở ngoài cửa vang lên một trận hỏi thăm líu ríu, ở giữa còn kèm theo vài tiếng hô thấp giọng, sau đó rất nhanh liền không có động tĩnh, Phương Quý đắc ý chờ đợi ở trong điện, đột nhiên ý thức được một cái vấn đề trọng yếu...
Hiện tại ở trong điện chỉ có một mình mình thôi!
Thế là hắn vội vàng đi đến bên cạnh hộp đan dược có tên là Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Đan kia, mở hộp ra xem xét, bên trong có ba viên đan dược lớn chừng trái nhãn lẳng lặng nằm ở bên trong, vội vươn tay cầm lấy bỏ vào trong túi càn khôn, bất quá nghĩ lại, Cổ Thông lão ca mặc dù thu đồ đệ làm cho người ta không ưa thích, nhưng làm người vẫn rất không tệ, thế là lại thả trở về cho đối phương một viên.