Phương Quý nghe thế, đã là có một chút nghẹn họng nhìn trân trối: "Ngài đã sớm đoán được?"
"Ha ha, tuổi tác của ngươi còn nhỏ, trên người có thể giấu được bí mật gì?" Tông chủ Thái Bạch Tông thấy biểu lộ của hắn, liền không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng thoải mái duỗi cái lưng mỏi, nói: "Từ lúc rời khỏi Tôn Phủ đi đến Đan Hỏa Tông, ngươi chém Quỷ Thần, ăn một lượng lớn đan dược, đây hết thảy đều là cử động kinh người ngoài dự liệu, cũng đều là làm được dựa vào món bí bảo Ma Sơn kia sao?"
Phương Quý nghe thế, cả người đều đã ngây dại, hắn ngây ngốc nhìn biểu lộ ta đã sớm biết rõ của tông chủ, nghĩ thầm: "Lúc này nói hắn đoán sai có bị ăn đòn hay không?"
Đứng trước lựa chọn gian nan nhất trong cuộc đời, Phương Quý rất nghiêm túc quan sát biểu lộ của tông chủ Thái Bạch Tông một chút.
Chỉ thấy tông chủ lúc này rất an tâm, trên mặt mang theo nụ cười, trong mắt có một chút giễu cợt, khóe môi vểnh lên, nói rõ tâm tình của hắn lúc này là thật không tệ, lúc nói chuyện thân thể hơi nghiêng về phía trước, biểu thị đang nói thì thầm cùng với chính mình, đó chính là không muốn để lộ cái bí mật này ra ngoài, mặt lại khẽ nâng, lộ ra một chút thái độ đắc ý, mà tay trái của hắn, thì là nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, đây là một cái động tác muốn ưỡn thẳng lưng trong vô thức...
Thế là Phương Quý có đáp án.
Tâm tình của tông chủ lúc này không tệ, xem ra là không có quá để chuyện này ở trong lòng, hơn nữa tông chủ còn rất có lòng tin, cảm thấy bản thân đã vạch trần được bí mật, hơn nữa còn lớn tuổi như vậy, lập tức phơi bày bí mật nhỏ của mình, tông chủ thế mà thật đúng là có một chút đắc ý, về phần eo của tông chủ hơi thẳng lên thì càng nói rõ vấn đề...
Phương Quý đã sớm phát hiện ra, tông chủ cũng không phải rất cao, cho nên lúc tông chủ đắc ý, thân eo đều là có bao nhiêu liền thẳng bấy nhiêu.
Ngược lại là vào lúc tông chủ muốn động thủ cùng với người, thân eo sẽ thoáng khom xuống, đây là đang súc thế...
Hắc hắc, lão hồ ly này, rốt cục cũng bị mình bắt được một chút động tác nhỏ.
Thế là Phương Quý nghĩ đến nơi này, trên mặt liền lộ ra biểu lộ kinh ngạc, cả kinh nói: "Tông chủ thế mà đều biết hết?"
Lúc này tông chủ đắc ý như vậy, làm sao có thể bác bỏ tông chủ được?
"Là do ngươi giấu không kín đáo..." Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, mặc dù có một chút đắc ý, nhưng cũng có điểm dừng, hắn xưa nay sẽ không quá mức đắc ý, sau khi cười nhìn Phương Quý một chút, liền hắng giọng một cái, sắc mặt cũng thoáng trịnh trọng hơn một chút, nói: "Chính là bởi vì trước đó liền hoài nghi thứ này ở trên thân thể của ngươi, cho nên ta mới không có cưỡng ép giữ đám người tông chủ các đại tông An Châu đi theo chúng ta, để tránh lại gây ra phiển phức không đáng có!"
Sau đó trên mặt của hắn cũng lộ ra vài phần nghi hoặc: "Bất quá ta vẫn có một chút hiếu kỳ, làm sao mà ngươi lại lấy được thứ này?"
Lúc này nhìn biểu lộ của hắn, ngược lại là thật sự không hiểu, ngẫm lại cũng đúng, đây chính là bí bảo trong động phủ Ma Sơn, vô luận là đối với các đại tiên môn An Châu, hay là đối với Tôn Phủ mà nói, đều là vật tất phải tranh đoạt, các đại tiên môn An Châu vì đoạt được món bí bảo này, đã không tiếc trở mặt cùng với Tôn Phủ, mà Tôn Phủ vì đoạt món bí bảo này, thì là không tiếc tiêu hao tính mệnh của mười mấy vị trưởng lão, thật sự là không tiếc bất kỳ giá nào.
Nhưng chính là đồ vật khiến cho thế lực lớn hai bên đều đỏ mắt như thế, thế mà lại rơi lên trên người của Phương Quý?
Mấu chốt nhất là tên tiểu tử này thế mà còn ẩn giấu đi không nói, thực sự là gan to bằng trời, mình chỉ phạt hắn mấy vạn linh thạch, có nhẹ quá không?
"Không phải là do ta làm..." Phương Quý mở to hai mắt, tiến hành giải thích: "Là người khác đưa tới cho ta!"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe thế liền phát mộng: "Nói hươu nói vượn, bực thần vật này, ai sẽ đưa tới cho ngươi?"
"Thật sự, chính là tên Bạch Thiên Đạo Sinh Tôn Phủ kia đưa cho ta!"
Phương Quý lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận kể lại sự tình Bạch Thiên Đạo Sinh đại chiến cùng với mình, cuối cùng muốn dùng Đại Âm Sát Chú trấn áp chính mình, mượn con mắt quái dị kia, tiến vào thức hải của chính mình, cuối cùng bị chính mình dùng Quy Nguyên Bất Diệt Thức đánh bại, sau đó con mắt quái dị lại ở lại trong thức hải của chính mình, bất quá hắn cũng biết nặng nhẹ, sự tình Bạch Thiên Đạo Sinh cuối cùng chết ở trong đại điện lại không nói, chỉ nói sau khi Bạch Thiên Đạo Sinh muốn tuyệt diệt thần thức của chính mình mà không thành, liền nhận phải sự phản phệ của Đại Âm Sát Tâm Chú, bởi vậy thần hồn rơi vào phá diệt, tan thành mây khói.
"Là như vậy sao?" Tông chủ Thái Bạch Tông lắng nghe một hồi, cũng có một chút sợ hãi thán phục, cuối cùng lại là nhìn qua Phương Quý, cảm khái nói: "Tư chất của Bạch Thiên Đạo Sinh kỳ thật cũng chỉ bình thường, thật sự muốn so sánh, hắn chỉ sợ là còn không bằng đứa nhỏ tên là Thương Nhật Bạc kia, chỉ là ở trong thế hệ Tôn Phủ An Châu này, không có bao nhiêu kỳ tài chân chính, lúc này mới đến phiên hắn mà thôi, bất quá cho dù là như vậy, hắn dù sao cũng là do Tôn Phủ An Châu tốn đại tâm huyết bồi dưỡng ra được, có thể tu luyện thành Đại Âm Sát Tâm Chú, càng nói rõ hắn đã rất bỏ công sức tu hành..."
"Chỉ tiếc là hắn chết quá oan..."
"Oan?" Phương Quý lộ ra thần sắc cổ quái ngẩng đầu lên, nghĩ thầm ta khó khăn lắm mới giết chết hắn, ngươi lại nói hắn chết oan?
Tông chủ Thái Bạch Tông cười khổ một tiếng, nói: "Đứa nhỏ Bạch Thiên gia kia mặc dù theo ta thấy chỉ có tư chất bình thường, nhưng hắn làm tiểu bối đệ nhất nhân tại Tôn Phủ lâu như vậy, tính khí hẳn là cũng rất lớn, nhất định là hạng người lấy đắc đạo thành tiên làm mục tiêu kia, mà vào thời điểm hắn đấu pháp không thắng được ngươi, liền cũng cảm thấy ngươi rất bất phàm, nghĩ rằng chấp niệm của ngươi cũng giống như hắn, kết quả lại không ngờ được, chấp niệm của ngươi bất quá là ở nhà sống một cuộc sống tạm bợ mà thôi, vì thế hắn dùng Đại Âm Sát Tâm Chú để công kích ngươi, từ lúc vừa mới bắt đầu đã sai lầm..."
"Hắn cho rằng đó là sơ hở, nhưng đối với ngươi mà nói thì lại không phải là sơ hở, hắn làm như thế nào lại không thua?"
"Thua như thế làm sao có thể nói là không oan?"
Đối với lời nói của tông chủ, Phương Quý cũng không biết là có đúng hay không, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy lòng tin của tông chủ, liền biết vẫn không nên cãi lại thì tốt hơn, trong lòng còn định chủ ý, dù sao thì về sau mỗi khi không biết tông chủ nói có đúng hay không, cứ coi như đúng là được...
"Những chuyện khác ta cũng không biết, dù sao thì con mắt quái dị kia cũng ở lại trong thức hải của ta..." Phương Quý từ từ nói, lộ ra vẻ mặt chính mình cũng không phải rất hiểu.