Mà Phương Quý lúc này lại đang say bất tỉnh nhân sự ở trước mặt của tông chủ Thái Bạch Tông, A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề cũng còn chưa có trở về, đám nha hoàn người hầu Đan Hỏa Tông cũng đều đã rời đi, lấy tu vi của hắn, muốn tra cái gì, tuyệt đối sẽ không có ai biết.
Thậm chí là lấy tu vi của tông chủ Thái Bạch Tông, sau khi tiến hành dò xét, Phương Quý có khả năng sẽ không thể phát giác ra.
Nhưng tông chủ Thái Bạch Tông đứng ở trước giường Phương Quý, sau khi nhìn Phương Quý một lúc, chợt cười cười, cầm túi càn khôn lên, nhẹ nhàng giắt vào eo của mình, chậm rãi trở về phòng ngủ, lẩm bẩm: "Một đứa nhỏ mang nhiều tiền như vậy để làm gì..."
"Ôi, có một chút choáng đầu..." Một đêm trôi qua, ngày thứ hai khi tỉnh lại, Phương Quý còn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, từ từ nắn bóp huyệt Thái Dương của chính mình và ngồi dậy, mới phát hiện ra chính mình thế mà ngủ một đêm trong phòng khách, ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ chói mắt không gì sánh dược, hắn cơ hồ là mất một hồi mới nhớ tới sự tình chính mình ăn đan trong đan điện hôm qua, không khỏi lẩm bẩm một câu: "Làm sao ăn đan còn say hơn cả uống rượu?"
"Phương Quý sư thúc, ngươi tỉnh rồi?" Tiểu đồng Thanh Phong đang chỉ huy đám người hầu quét dọn khắp nơi trong biệt viện, nhìn thấy Phương Quý ngồi dậy, lập tức lẻn vào trong phòng khách, ân cần bưng trà lên cho Phương Quý, sau đó cười híp mắt nhìn Phương Quý nói: "Hôm qua sư thúc say thật sự là không nhẹ!"
"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì, không phải là ta đang ăn đan sao?" Phương Quý nhấp một ngụm trà, lắc lắc đầu, có một chút choáng váng.
"Về sau ngươi đã ăn rất nhiều, đáng tiếc là không có nổ chết..." Tiểu đồng Thanh Phong ân cần tiếp nhận chén trà Phương Quý buông xuống, lại chạy ra ngoài lấy nước cho Phương Quý rửa mặt, vừa hầu hạ Phương Quý rửa mặt, vừa nói: "Sau đó ta khuyên ngươi hơn nửa ngày, ngươi rốt cục không ăn nữa, nhưng còn đề ra ba điều kiện, một điều kiện là để cho sư huynh và con quái xà kia của ngươi ăn no, ta đã đáp ứng, hôm qua sư huynh nhà ngươi ăn đến nửa đêm mới no, còn đang nghỉ ngơi ở bên kia, mà con quái xà kia vẫn còn đang ăn, ta thấy nó đã sắp biến hóa, hiện tại huyết khí dày hơn ba thước, ngươi cần phải chuẩn bị đồ vật thuế biến khác cho nó..."
"Chờ một chút..." Phương Quý dùng sức xoa xoa mặt của mình, giống như đã được rửa sạch sẽ, cầm khăn mặt tới lau, chợt nhớ tới một chuyện trọng yếu, trừng trừng nhìn về phía tiểu đồng Thanh Phong, hỏi: "Là ngươi khuyên ta đừng tiếp tục ăn, vậy con nhóc kia đã nhận sai chưa?"
Tiểu đồng Thanh Phong nhìn hai bên một chút, thấy không có nha hoàn chú ý, liền giảm thấp thanh âm nói: "Nhận rồi!"
"Ha ha..." Phương Quý nghe vậy, lập tức cảm thấy đắc ý, đặt khăn mặt lên trên vai của tiểu đồng Thanh Phong, ngồi trở về giường, bưng chén trà, bắt chéo chân, dương dương đắc ý nói: "Vậy thì lát nữa ngươi hãy dẫn ta tới chỗ con nhóc kia để tính sổ!"
Tiểu đồng Thanh Phong nghe vậy lập tức ngẩn ngơ: "Hả?"
Phương Quý nói: "Nếu nàng đã nhận sai, vậy thì ta phải nghe tận tai..."
Khuôn mặt của tiểu đồng Thanh Phong lập tức trở nên khổ sở, vội vàng khoát tay nói: "Không thể đi không thể đi, nếu đi sẽ rất phiền phức..."
Phương Quý đặt chén trà lên trên bàn, hỏi: "Vì sao?"
Tiểu đồng Thanh Phong lập tức nghẹn họng khó chịu, muốn giải thích cũng không biết giải thích thế nào.
"Mặc kệ hôm qua ngươi đã làm trò gì, nếu đã chiếm được thượng phong, vậy thì hãy dừng lại đi..." Đang nói chuyện, chỉ thấy tông chủ Thái Bạch Tông đi ra từ trong phòng ngủ, mặc một bộ đồ màu trắng, lộ ra bộ dáng tiên phong đạo cốt, không giống như phàm tục, hắn thấy tiểu đồng Thanh Phong lại lộ ra vẻ mặt lúng túng, cũng có một chút dở khóc dở cười, nhẹ giọng khiển trách: "Lần này coi như xong, về sau gặp lại, cũng đừng nhắc lại chuyện này, coi như là chuyện này chưa từng xảy ra..."
"Dựa vào cái gì?" Phương Quý nghe tông chủ nói vẫn y nguyên không phục, nói: "Tông chủ, ngài đã quên nàng muốn ngài ở trong chuồng ngựa hay sao?"
"Đó chẳng qua chỉ là lời nói cáu kỉnh của một đứa nhỏ, cần gì phải so đo với nàng?" Tông chủ Thái Bạch Tông khoát tay áo, nói: "Thân là nam nhi, cũng nên rộng lượng một chút mới tốt!"
"Ta không làm được!" Phương Quý quay đầu lại nói: "Hiện tại muốn ta rộng lượng, lúc nàng khi dễ người khác tại sao lại không rộng lượng?"
Tông chủ Thái Bạch Tông nghe thế lập tức có một chút đau đầu, nghĩ thầm với loại tính khí này, sau này làm sao có thể tìm đạo lữ cho hắn?
Phương Quý cũng không muốn nói nhiều nữa, thúc giục tiểu đồng Thanh Phong: "Mau dẫn ta đi, còn phải tìm nàng đòi tiền..."
"Đòi tiền?" Tiểu đồng Thanh Phong ngẩn ngơ: "Tiền gì?"
"Khục, không nên hồ nháo!" Lúc này tông chủ Thái Bạch Tông bỗng nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói với Phương Quý: "Ngươi hãy đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi!"
"Chuyện gì vậy?"
Phương Quý còn đang đau lòng về ba vạn linh thạch của mình, nghĩ thầm con nhóc xấu xí kia còn chưa trả linh phiếu lại cho mình, trong lòng vẫn còn không phục, hôm nay nói không chừng còn phải đi ăn thêm một đợt đan dược, bất quá thấy tông chủ trịnh trọng gọi mình, cũng không thể không đi, đành phải để cho Thanh Phong chờ ở bên ngoài, lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ đi theo tông chủ, ngồi ở trong sân nhỏ kế giàn nho.
"Hôm qua ngươi đã ăn rất nhiều đan dược của Đan Hỏa Tông?" Tông chủ Thái Bạch Tông rót cho mình một chén trà, sau đó lại ra hiệu Phương Quý cũng rót một chén cho mình, tùy ý hỏi.
"Đúng thế, đã ăn không ít!" Phương Quý nghe lời rót một chén, xoa xoa huyệt Thái Dương, thuận miệng trả lời.
Sự tình hắn ăn nhiều đan dược như vậy, lúc đầu cũng không có khả năng giấu giếm được những người khác, chẳng bằng thừa nhận.
Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, hỏi: "Không có vấn đề gì chứ?"
Phương Quý nhấp một ngụm trà, nhíu mày nói: "Chỉ là có một chút đau đầu, hôm qua say bí tỉ..."
"Ừm..." Tông chủ Thái Bạch Tông đẩy ấm trà về phía hắn, ra hiệu cho hắn uống nhiều hơn một chút, sau đó nở nụ cười giống như có một chút thâm ý, sau khi nhìn Phương Quý một lúc, bỗng nhiên cười nói: "Là món bí bảo Ma Sơn kia cần những đan dược này sao?"
"Cái gì?" Phương Quý cảm thấy kinh hãi, vội vã ngẩng đầu lên hỏi: "Cái gì là bí bảo Ma Sơn?"
"Ở trước mặt ta không cần phải giấu diếm!" Tông chủ Thái Bạch Tông cười cười, nói: "Từ thời điểm rời khỏi Tôn Phủ, trong lòng ta liền cảm thấy hơi kinh ngạc, trong trận chiến ấy, ta đã chém hết mười hai Tà Thần, cũng đã chém hết mặt mũi của Tôn Phủ, tôn chủ sẽ không có đạo lý vào lúc cuối cùng lại tận lực hi sinh tính mệnh của một vị Tuyết Nữ để ám toán ta, hơn nữa sau khi rời xa Tôn Phủ, chỉ là vì sự tình ta làm, hắn cũng sẽ không ra lệnh cho ba đại Quỷ Thần liều mạng, thà rằng để cho bọn hắn bốc lên rủi ro đồng thời chôn vùi ở bên ngoài, không tiếc hết thảy cũng muốn ám sát ta, cho nên từ lúc vừa mới bắt đầu, tôn chủ chính là để mắt tới ngươi!"
"Mà tôn chủ để mắt tới một đứa nhỏ như ngươi, vậy thì tất nhiên là bởi vì ở trên người của ngươi có đồ vật mà tôn chủ rất để ý..."