"Cái gì gọi là hoà tan Vượng Tài?" Tiểu đồng Thanh Phong nghe thế liền ngây ngẩn, cảm thấy Phương Quý đã có chỗ hiểu sai.
Nhưng thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của Phương Quý, hắn cũng không giải thích thêm nữa, liền vội vàng dẫn đường ở phía trước, chỉ vào phía phương hướng sau núi nói: "Nhanh nhanh nhanh, Phương Quý sư thúc hãy đi theo ta, lần này thật sự không phải là ta làm việc bất lợi, Cung sư huynh tới quá đột nhiên, nguyên bản bọn hắn sau ba tháng nữa mới tới lấy Hóa Long Trì, không nghĩ tới chào hỏi cũng không nói một tiếng liền bỗng nhiên dẫn người tới, nhất mạch bọn hắn rất hung ác, sợ rằng nếu đến chậm mạng của con linh thú kia sẽ không còn..."
Hai người vừa nói chuyện, đã nhảy lên trên mây trắng, vội vàng cưỡi mây bay về phía sau núi, gió phà vào mặt, tu vi của tiểu đồng Thanh Phong thấp, bị gió lạnh thổi vào ngay cả nói chuyện cũng phí sức, đành phải giải thích vài câu qua loa, liền thấy đã sắp tới phía sau núi.
Phương Quý làm sao nghe được rõ ràng hắn nói cái gì, nghe thấy mạng nhỏ Vượng Tài nhà mình đã sắp không còn, càng là nổi giận đùng đùng.
Vượng Tài ngoan cỡ nào chứ, gặp ai cũng đều ngượng ngùng giống như cô vợ nhỏ, tuyệt đối không chủ động gây chuyện, thế mà còn có người khi dễ nó?
Không thể nhịn!
Ngược lại là hai người bọn hắn vội vàng mà đi, lúc tông chủ Thái Bạch Tông nghe tiếng chạy ra, trong phòng khách đã trống rỗng.
Tông chủ Thái Bạch Tông cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười một tiếng, bỏ đi suy nghĩ gọi Phương Quý trở về, vừa đi về phía tĩnh thất, vừa nói một mình: "Vị tiểu bối họ Cung này, hẳn là đệ tử của đầu Phong Long kia, không nghĩ tới bọn hắn ngay cả bực đồ vật cấm kỵ như Hóa Long Trì cũng dám luyện chế, lần này thật thú vị, nhất mạch bọn hắn từ trước đến nay không nói đạo lý, Phương tiểu tử nếu như chọc tới bọn hắn mà nói..."
Lắc đầu, cười nói: "Không sao, dù sao thì tên tiểu tử này cũng không phải là người nói lý!"
"Ai dám khi dễ Vượng Tài nhà ta?"
Mà ở phía bên này, Phương Quý cưỡi mây trong chốc lát đã đi đến phía sau núi, quét mắt nhìn qua, liền thấy ở chỗ sâu nhất phía sau núi, trong một tòa sơn cốc được tầng tầng đại trận che lấp, chính là phi thường náo nhiệt, không cần tiểu đồng Thanh Phong chỉ đường, hắn liền bay thẳng tới tòa sơn cốc kia, chỉ thấy tòa sơn cốc này phòng ngự sâm nghiêm, trước sau tối thiểu có ba tầng đại trận thủ hộ, có thể thấy được nơi này vô cùng trọng yếu, bất quá vào lúc này, các đại trận đều đã được mở ra, lúc này hắn liền trực tiếp cưỡi mây tiến quân thần tốc, trong phút chốc liền đi tới trên không sơn cốc, mang theo tiểu đồng Thanh Phong, vừa gầm thét vừa xông vào.
Đám người ở trong sơn cốc nghe một tiếng hét lớn, lập tức đều nhíu mày, đều lả tả quét ánh mắt tới, mà vào thời khắc bọn hắn tiến hành dò xét, Phương Quý cũng nhìn lướt qua thật nhanh, chỉ thấy ở trong sơn cốc, tất cả mọi người đang vây quanh một cái ao cổ quái, ở giữa đã có một đám đệ tử Đan Hỏa Tông, cũng có một số khuôn mặt mới, đứng ở đầu ao chính là một nam tử mặc áo lam, đầu đội khăn xanh, nhìn qua trái lại là rất ôn tồn lễ độ, chỉ là khuôn mặt lầm lì, hai đầu lông mày hờ hững và kiêu ngạo.
Ở bên cạnh hắn, còn có bảy ~ tám nam tử đang nổi giận đùng đùng, nhìn cách ăn mặc của bọn hắn, ứng với nam tử mặc lam bào kia chính là cùng một bọn, mà Đan Hỏa Tông Minh Nguyệt tiểu thư, lúc này cũng đứng ở bên cạnh nam tử mặc lam bào kia, ăn mặc rất tỉ mỉ chỉnh tề, thế mà mặc vào một bộ váy trắng, trên đầu cũng nhiều thêm mấy kiện trang sức, khuôn mặt nhỏ lúc này ửng đỏ, đang có một chút ngượng ngùng nhìn nam tử mặc lam bào.
Bất quá sau khi nghe thấy động tĩnh Phương Quý xông vào, nàng liền lập tức nhìn thoáng qua hướng Phương Quý, sắc mặt trở nên có một chút xem thường.
Vào lúc này Phương Quý nào có quan tâm đến bọn hắn, sau khi nhìn lướt qua đám người trong sân, liền nhìn về phía cái ao cổ quái kia, trong lòng chợt xót xa.
Chỉ thấy cái ao cổ quái kia rộng chừng chín trượng, vuông vức, có chín bậc thang bao quanh, trên mỗi một bậc thang, đều trạm trổ đầy các loại long văn, có thi vân bố vũ, có di sơn đảo hải, có khu lôi ngự điện, có bay lượn cửu thiên, không giống nhau.
Mà ở trong ao cổ quái, thì là một loại chất lỏng thần dị màu vàng óng nhộn nhạo, nhìn giống như là đang hoạt động vậy, coi như không có người khuấy động, chất lỏng màu vàng óng cũng đang chậm rãi chập trùng, mặt nước lúc nào cũng hiển hóa ra bộ dáng giống như lân giáp Thần Long, chợt có một gợn sóng nho nhỏ lật lên, liền hóa thành một đầu Thần Long nho nhỏ, bay trên không trung vươn móng vuốt ra, sau đó lại tiến vào trong ao, lại hóa thành chất lỏng màu vàng óng.
Mà Vượng Tài bây giờ, đứa nhóc đáng thương kia, bây giờ chính là đang ngâm ở trong ao, nhìn không biết sống hay chết, cái đầu to lệch sang một bên, lưỡi cũng lè ra ngoài, lân phiến toàn thân đều giống như bị ngâm đến mềm nhũn, đã có một nửa gần như bị hòa tan, mà chất lỏng màu vàng óng kia, thì thuận theo khe hở phía dưới lân giáp của nó, chui vào từng chút một, máu tươi rỉ ra ngoài.
"Ôi, Vượng Tài nhà ta..." Phương Quý nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Vượng Tài, nghĩ thầm đây thật đúng là Hóa Long Trì, mắt thấy Anh Đề đã bị hòa tan một nửa, nhất thời đau lòng không thôi, vội vàng quát lớn: "Lúc này ta mới bế quan được bao lâu, ngươi làm sao đã bị hạ độc thủ rồi..."
Vừa nói vừa vội vàng đi tới, muốn vớt Anh Đề đi ra, sau đó đào một cái hố chôn cất.
Tiểu đồng Thanh Phong ở bên cạnh nghe thế liền sửng sốt, vội vàng đi lên khuyên nhủ: "Phương Quý sư thúc đừng vội, nó còn chưa bị hạ độc thủ đâu..."
Không đợi hắn nói rõ ràng, ở bên cạnh ao, nam tử mặc lam bào ở bên trong đám người, nhìn thấy Phương Quý chạy đến, mặc dù nghe thấy đối phương nói loạn thất bát tao, cũng không hiểu tình huống là như thế nào, nhưng lại đều nhìn ra Phương Quý chính là chủ nhân của con quái xà kia, trong đó có mấy kẻ tính khí nóng nảy, lập tức hướng về phía Phương Quý, quát lớn: "Chính là ngươi đã đưa con quái xà này vào trong ao, làm dơ bẩn ao bảo dịch của chúng ta?"
Vào thời điểm nói chuyện, theo thói quen đưa tay chỉ tới, Phương Quý còn cho rằng bọn hắn muốn ngăn cản chính mình vớt thi thể của Anh Đề ra, lập tức giận dữ nói: "Hại Vượng Tài nhà ta không tính, thế mà còn không cho ta vớt thi thể ra, lại còn nói Vượng Tài làm dơ bẩn bảo dịch của các ngươi?"
"Có còn nói đạo lý nữa hay không?" Trong lòng tức giận, song chưởng đều đột nhiên xuất hiện, cách không bổ tới.
Bằng vào thực lực của hắn lúc này, lực lượng hai chưởng nặng nề cỡ nào, cách xa ba ~ bốn trượng, hai kẻ mặc áo lam kia liền đồng thời cảm thấy hô hấp ngột ngạt, giống như thấy được một dãy núi đánh tới, ở dưới sự kinh hãi, hai người đồng thời nhấc chưởng đón đỡ, lập tức bị chấn bay ra ngoài.