"Ha ha, Cung sư...quá khách khí rồi..." Phương Quý rất là hài lòng, khách khí cười, dẫn vị Cung sư huynh này vào biệt viện, ngồi ở dưới giàn cây nho, theo lý thuyết đãi khách thì sẽ mời vào phòng khách, mới lộ ra sự trịnh trọng, nhưng Cung Thương Vũ thấy Phương Quý ngồi ở dưới giàn cây nho, liền cũng chỉ đành đi theo.
Sau khi hai phe ngồi xuống, Phương Quý liền để cho Anh Đề leo xuống từ trên cây, nhanh chân đi châm trà cho khách, Anh Đề thấy mình có thể vào nhà, trở nên hưng phấn, ngược lại là khiến cho Cung Thương Vũ cảm thấy mê mang, nghĩ thầm Thần Thú tại Thái Bạch Tông chỉ làm công việc của người hầu thôi sao?
Sau khi Phương Quý ngồi xuống, liền cười tủm tỉm nhìn vị Cung sư huynh kia, hỏi: "Cung đạo hữu xưng hô như thế nào với Minh Nguyệt và Thanh Phong?"
Cung sư huynh cảm thấy nao nao, nói: "Từ trước đến nay đều xưng là sư muội sư đệ!"
Phương Quý lại nói: "Vậy Cung đạo hữu xưng hô như thế nào với lão tiên sinh Cổ Thông?"
Cung sư huynh nói: "Tất nhiên là gọi là sư bá!"
"Đúng thế!" Phương Quý vỗ đùi, nói: "Cổ Thông là lão ca của ta, Thanh Phong Minh Nguyệt là sư chất và chất nữ của ta, ngươi sẽ xưng hô đối với ta như thế nào?"
Cung Thương Vũ nghe vậy sắc mặt đại biến, giờ mới hiểu được Phương Quý bỗng nhiên nhắc đến chuyện này để làm cái gì, cho đến bây giờ hắn cũng không biết vị sư thúc Đan Hỏa Tông này đến từ đâu, nhưng thấy Thanh Phong và Minh Nguyệt đều tán thành với xưng hô như thế, trong lòng ngược lại là càng hồ đồ...
Chỉ bất quá...nhìn qua Phương Quý không chỉ nhỏ hơn mình mười mấy tuổi trước mắt, tiếng sư thúc này làm sao có thể gọi ra được...
"Chuyện này...các đạo thống là có bối phận khác nhau..." Hắn đành phải ngượng ngùng trả lời một câu, sau đó mở lời hỏi: "Không biết lúc này Thái Bạch Tông Triệu sư bá ở đâu?"
Phương Quý nói: "Tông chủ nhà ta đã bế quan, hắn trúng độc, lúc này ngay cả lời cũng đều nói không được, ngươi cũng không cần gặp..."
Bây giờ tông chủ Thái Bạch Tông ở trong phòng khách biệt viện, đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành, chờ đợi gặp đệ tử của Thương Long Tử, thậm chí còn dự định hỏi đối phương mấy câu, chờ nửa ngày không thấy có người tiến đến, lại thấy Anh Đề trườn đến châm trà, trong lòng kinh ngạc, liền nỗ lực nhấc lên một chút linh tức nghe động tĩnh bên ngoài, vừa dò xét đến hai người Phương Quý cùng với Cung Thương Vũ dưới giàn cây nho, liền bỗng nhiên liền nghe được lời Phương Quý nói với Cung Thương Vũ, suýt nữa liền ngã từ trên ghế bành xuống mặt đất.
Tên tiểu tử này chính là nguyền rủa mình ở sau lưng như vậy?
Ngược lại là Cung Thương Vũ ở phía ngoài giống như cũng không có quá coi ra gì, nghe kiểu nói này của Phương Quý, liền chỉ quan tâm vài câu qua loa, sau đó liền không còn nhắc tới, Phương Quý cũng không nói thêm gì, hai người cứ ngồi như vậy ở dưới giàn cây nho, bầu không khí cũng làm cho Cung Thương Vũ cảm thấy có một chút xấu hổ, còn may lúc này Anh Đề đã cẩn thận từng li từng tí dùng cái đuôi nâng một cái khay gỗ đến.
Trên cái đuôi có đồ vật, nó không dám cử động mạnh, chỉ ưỡn bụng tiến lên về phía trước, mỗi khi ưỡn một chút, bát trà trên khay lại phát ra âm thanh lách cách khiến cho người nhìn thấy rất lo lắng, nhưng Anh Đề rõ ràng đã làm quen, thế mà không có làm rơi xuống.
"Ài, thật là đần, đã mọc móng vuốt cũng không biết dùng..." Phương Quý thấy thế, liền thở dài một tiếng, tự tay bưng bát trà, đặt ở trước mặt của Cung Thương Vũ.
Cung Thương Vũ nhìn Anh Đề một chút, cũng thấy thú vị, trong lòng ngược lại là không biết mở đề tài thế nào, liền nâng bát trà lên, uống một hớp, cười nhìn về hướng Anh Đề, nói: "Mọi người đều nói Sở Quốc Thái Bạch Tông tàng long ngọa hổ, bây giờ thấy một lần, quả nhiên là như thế, huyết mạch của con yêu thú này nhìn như chỉ là phổ thông, nhưng lại có thể hóa thành Thần Thú trong một thời gian ngắn, thực sự là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt!"
Phương Quý nhìn Anh Đề một chút, cười nói: "Cũng tạm được, nhưng hơi đần khi làm việc, ngay cả quét rác cũng đều học không được..."
"Quét rác..." Cung Thương Vũ nghẹn họng, mạch suy nghĩ suýt nữa rối loạn, quyết định không thể đi theo chủ đề của Phương Quý, ngừng lại một chút, lại nói: "Linh thú thần dị như vậy, chắc là do Thái Bạch Tông tỉ mỉ nuôi dưỡng, theo lý thuyết vào thời điểm nó thuế biến, cho dù chăm sóc tỉ mỉ như thế nào cũng không đủ, nhưng Phương Quý sư đệ làm sao lại có thể mạo hiểm để cho nó tiến vào Hóa Long Trì, tiến hành kiểm tra đo lường dược tính cho chúng ta?"
"Thua thiệt cho hắn có thể lòng vòng nhiều như vậy..." Phương Quý chửi thầm trong lòng, trên mặt lại bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào, ta phải ở lại nơi này chăm sóc tông chủ, không đi được, lại không kịp trở về tiên môn, hết lần này tới lần khác ta còn có chuyện muốn làm, còn phải mượn nhờ lực lượng của nó, đành phải mạo hiểm..."
Tông chủ Thái Bạch Tông ở trong phòng khách bất đắc dĩ đập đạo quyển lên trên bàn, nghĩ thầm ngươi chăm sóc ta lúc nào?
Mà Cung Thương Vũ ở dưới giàn cây nho cũng không động thanh sắc hỏi: "Chuyện gì mà trọng yếu như vậy, đáng giá mạo hiểm lớn như thế?"
"Ha ha, chuyện này rất trọng yếu... Phương Quý vừa định nói ra, bỗng nhiên có một chút dừng lại, giống như có một chút cảnh giác, nói: "Ài, A Khổ sư huynh nhà ta không cho nói!"
Vừa vặn, lúc này A Khổ sư huynh dựa vào hai chân trèo qua hai ngọn núi mới bước vào cửa biệt viện, vừa vặn nghe được Phương Quý nhắc tới tên của mình, liền lộ ra vẻ mặt phát mộng ngẩng đầu lên, hỏi Phương Quý: "Các ngươi đang nói cái gì?"
Phương Quý lập tức giả bộ như có một chút hốt hoảng, cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì, ta hiểu được, ngươi đi vào tìm tông chủ trước đi!"
"Ừm!" A Khổ sư huynh không hề nghi ngờ gì, liền tiến vào phòng khách.
Ngược lại là Cung Thương Vũ thấy thế, trong lòng càng chắc chắn gì đó, nhất thời không lên tiếng nữa.
Đợi cho A Khổ sư huynh đi vào phòng khách, ở ngoài sân không còn ai khác, hắn mới bất động thanh sắc bày ra một đạo pháp trận, ngăn cách thanh âm trong ngoài, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Quý, khách khách khí khí chắp tay, nói: "Nhìn Phương Quý sư đệ xác thực là có đại sự muốn làm, hẳn là cần trợ lực, ta cùng với Phương Quý sư đệ mới quen đã thân, mà Thương Long nhất mạch chúng ta lại xem như thiếu Phương Quý sư đệ một đại nhân tình, nếu ngươi không ngại thì cứ nói, nếu như có chỗ nào có thể giúp được, Thương Long nhất mạch chúng ta tất nhiên sẽ nghĩa bất dung từ!"
Nói xong liền nghiêm túc nhìn Phương Quý, lộ ra vẻ vô cùng thành khẩn.
Ngược lại là Phương Quý nghe thế, cảm thấy nao nao, giống như cười chế nhạo nhìn sang Cung Thương Vũ.
Ánh mắt của hai người tương giao ở giữa không trung, giống như là cũng có một chút thâm ý.
Phương Quý bỗng nhiên nói: "Ngươi cho rằng ta là đồ đần sao?"
Cung Thương Vũ liền giật mình, ý cười ngưng trên mặt, nói: "Phương Quý sư đệ cớ gì lại nói ra lời ấy?"
Phương Quý cười lạnh một tiếng, nói: "Người sáng mắt không nói bậy ở trước mặt, vào thời điểm tại tòa sơn cốc kia, ta đã nghe đồng môn của ngươi nhắc đến Tiên Hiền Di Địa, ha ha, bất quá chỉ là Tiên Hiền Di Địa mà thôi, đáng giá để cho ngươi giấu đầu lộ đuôi như thế sao, còn cất công đi tới đây thăm dò?"