Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 689 - Chương 689: Kín Miệng

Chương 689: Kín miệng Chương 689: Kín miệng

"Ngươi quả nhiên là biết sự tình về Tiên Hiền Di Địa?" Cung Thương Vũ nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt lập tức đại biến, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, đánh giá Phương Quý một chút, chậm rãi nói: "Chuyện này người biết không nhiều, không biết Phương Quý sư đệ có được tin tức từ đâu?"

"Tên tiểu tử này vẫn còn nghi ngờ, lo lắng ta đang lừa hắn..." Phương Quý nghe Cung Thương Vũ nói như vậy, trong lòng liền hiểu được ý nghĩ của hắn, cố ý cười lạnh một tiếng, nói: "Đều nói Thương Long nhất mạch các ngươi hào sảng đại khí, hôm nay vừa nhìn thấy liền khiến cho ta rất không hài lòng, lão Cung...Thương Vũ, kỳ thật từ thời điểm các ngươi bỗng nhiên đi vào Đan Hỏa Tông muốn lấy Hóa Long Trì đi, lại giống như nóng vội làm chuyện gì, ta liền đã đoán được mục đích của các ngươi, đó cũng không phải là đại bí mật gì, Thiên Đạo tàn quyển của Thái Bạch Tông chúng ta cùng với Bất Diệt Đan Hỏa của Cổ Thông lão ca làm sao tới, ngươi thật sự không biết sao?"

"Xoạch!" Cung Thương Vũ nghe vậy, sắc mặt lập tức đại biến, thậm chí còn có một chút bối rối.

Vào thời điểm Phương Quý cố lộng huyền hư trước đó, hắn còn có một chút hoài nghi trong lòng, bởi vậy ở trong lời nói tuyệt đối không chịu lộ ra nửa điểm tin tức, nhưng nghe Phương Quý nhắc đến Thiên Đạo tàn quyển của Thái Bạch Tông cùng với Bất Diệt Đan Hỏa của lão đan sư Cổ Thông, hắn lại lập tức có mấy phần tin tưởng.

Bất quá ngẫm lại, lại giống như cảm thấy hợp tình hợp lý: "Sư tôn ta là đạt được cái tin tức này trong lúc ngẫu nhiên, nhưng vị tông chủ Thái Bạch Tông kia, còn có Cổ lão tiền bối Đan Hỏa Tông đều là người vào rất sớm trước đó, liền đã tiếp xúc với Tiên Hiền Di Địa, nếu nói như vậy, bọn hắn hẳn là có phương pháp khác dò xét được Tiên Hiền Di Địa xuất hiện cũng khó nói, cái bí mật này quả nhiên là không phong tỏa được!"

Mà Phương Quý quan sát nét mặt của đối phương, trong lòng thì là không nhịn được cuồng hỉ, thầm nghĩ: "Quả nhiên là tính tình lớn đầu óc cũng không tốt..."

Cung Thương Vũ tự định giá một trận trong lòng, sắc mặt trầm xuống, hỏi Phương Quý: "Có bao nhiêu người biết cái bí mật này?"

Phương Quý nghe thấy lời này, trong lòng chính là lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ: "Không phải là hắn muốn giết người diệt khẩu đó chứ?"

Hắn chính là muốn moi cái bí mật này ra từ trong miệng của Cung Thương Vũ, cũng không phải vì bất cứ điều gì khác, nếu như không thể moi ra được, vậy thì trận đánh trước đó với đối phương sẽ không đáng giá, trước hết chỉ cần nghĩ biện pháp hù dọa hắn, khiến cho hắn làm theo ý mình...

Trong lòng suy nghĩ, trên mặt thì là chẳng hề để ý cười nói: "Thương Vũ, câu nói này của ngươi vốn không đúng!"

Cung Thương Vũ cảm thấy nao nao, ánh mắt trở nên sắc bén: "Hả?"

"Chuyện này bây giờ căn bản cũng không phải là bí mật..." Phương Quý cũng không thèm nhìn hắn, chỉ cười lạnh nói: "Ta không biết có bao nhiêu người biết chuyện này, bất quá ở phía Tôn Phủ An Châu bây giờ đang rục rịch, chắc hẳn đã phái ra không ít thám tử, còn có mấy đại tiên môn, bây giờ đệ tử bỗng nhiên xuống núi lịch lãm cũng nhiều hơn, thậm chí ngay cả Khương gia Đông Thổ, trước đó không lâu cũng có người chạy tới Bắc Vực..."

Vừa nói vừa suy nghĩ thật nhanh, mấy chuyện mà hắn biết đều được lôi ra, cố ý nói mơ hồ không rõ, lại biểu hiện giống như là lười nhác nói tỉ mỉ vậy, cuối cùng thở dài: "Nhiều người như vậy, muốn giết người diệt khẩu cũng không kịp, ha ha, tông chủ nhà ta cùng với A Khổ sư huynh cũng giống như ngươi, một mực căn dặn ta phải giữ bí mật, ta lại cảm thấy không quan trọng, dù sao thì chuyện này cũng đã sớm truyền ra..."

Lúc này hắn chỉ muốn nói ra lời càng dọa người càng tốt, càng nói có nhiều người biết chuyện này, liền lộ ra cái bí mật kia của Cung Thương Vũ không đáng tiền, cũng càng dễ dàng moi ra hơn, cho nên hắn đâu có để ý cái gì là Tôn Phủ, cái gì là Đông Thổ, cũng mặc kệ bọn hắn đến để làm cái gì, đều cố ý kéo vào trong chuyện này, dù sao thì nói hươu nói vượn cũng không mất tiền, muốn nói sao thì nói...

Mà sau khi hắn thuận mồm nói, Cung Thương Vũ nghe vào trong tai, sắc mặt cũng đã trở nên âm tình bất định, tâm thần đại loạn.

Trong lòng của hắn đang âm thầm kêu khổ: "Tin tức này quả nhiên đã bị truyền ra, gần đây ở phía Tôn Phủ An Châu có động tĩnh khá lớn, phái ra rất nhiều thám tử, dày đặc tứ phương, người khác đều nói đây là vì đối phó với Thái Bạch Tông, nhưng sư tôn ta lại nói Tôn Phủ vừa mới bị thiệt lớn trên tay của Thái Bạch Tông, sẽ không có khả năng có động tác nhanh như vậy, những thám tử kia tất nhiên là có mục đích gì khác, nguyên lai lại thật sự xuất động vì sự kiện kia..."

"Mấu chốt nhất là người tới từ Khương gia Đông Thổ kia, nói là đến Bắc Vực tìm khúc phổ gì đó, có khúc phổ gì đáng giá để cho bọn hắn bôn ba vượt qua ngàn vạn dặm, nguyên lai nói như vậy chẳng qua chỉ là để che giấu tai mắt của người khác mà thôi, bọn hắn kỳ thật cũng là vội vàng chạy tới Tiên Hiền Di Địa..."

Hắn càng nghĩ càng kinh hãi, sắc mặt thay đổi liên tục.

Mà Phương Quý ở bên cạnh nhìn thấy thế thì cảm thấy mừng rỡ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Cung Thương Vũ, nói: "Thương Vũ, nhớ kỹ một câu của ta, hiện tại không giống với trước kia, trước kia có rất ít người biết chuyện này, bắt kịp chính là tạo hóa, gọi là tìm cơ duyên, nhưng hôm nay thì sao, bực địa phương này vừa ra, liền có không biết bao nhiêu người để mắt tới, chính là tranh đoạt cơ duyên, ngươi đó, hãy chuẩn bị sẵn sàng đi!"

Nói xong, chắp hai tay ra sau lưng, muốn rời đi.

Ngược lại là Cung Thương Vũ nghe lời nói của Phương Quý, sắc mặt đại biến, trong lòng âm thầm tính toán hai câu nói "tìm cơ duyên" "đoạt cơ duyên", càng nghĩ càng cảm thấy rất có đạo lý, lòng nghi ngờ đối với Phương Quý cũng đã tiêu tan, mắt thấy Phương Quý muốn đi, hắn bỗng nhiên đứng lên.

Trong lòng Phương Quý hơi trầm xuống, đã làm xong chuẩn bị động thủ.

Sau đó hắn liền nghe được, Cung Thương Vũ ở phía sau nghiêm túc hỏi thăm: "Nếu đã muốn tranh đoạt, vậy chúng ta làm như thế nào để liên thủ?"

"Liên thủ?" Một câu của Cung Thương Vũ ở phía sau ngược lại đã khiến cho Phương Quý có một chút ngoài ý muốn, vốn đang nghĩ moi ra cái bí mật này mới quyết định, chưa từng nghĩ đến việc liên thủ cùng với bọn hắn, dù sao thì liên thủ với đám người có tính tình lớn này, bọn hắn kéo chân sau của mình thì làm sao bây giờ?

Lúc này hắn vẫn còn đang đưa lưng về phía Cung Thương Vũ, bày ra bộ dáng cao thâm mạt trắc, có thể cảm giác được ánh mắt của Cung Thương Vũ ở phía sau lưng, đang tràn đầy mong đợi nhìn chính mình, trong lòng của Phương Quý cũng tính toán thật nhanh.

Sau khi nói chuyện một phen, hắn liền phát hiện ra Cung Thương Vũ ngược lại là một kẻ kín miệng, nói lâu như vậy, cũng chỉ xác định được "Tiên Hiền Di Địa" mà bọn hắn nói tới xác thực giống như địa phương mà tông chủ đã từng gặp được, nhưng những loại hình liên quan tới di địa này ở đâu, lại khi nào mở ra, lại không đề cập tới.

Bình Luận (0)
Comment