"Cung sư huynh, ngươi rốt cuộc đã đến, ta còn một mực lo lắng sư tôn phát hiện ra, sẽ không để cho ta đi!"
Ở giữa các đám mây, một đài sen ngọc xanh bay lên, ở trên đài chính là Minh Nguyệt tiểu thư, ở bên cạnh còn có một đám nha hoàn người hầu chen chúc, chỉ thấy nàng tràn đầy vui mừng, thậm chí còn có một chút đắc ý, tự mãn nói: "Ngươi nhìn đi, đây đều là người giúp đỡ ta mời tới, mỗi một người đều được chọn lựa nghiêm ngặt, có người còn có bản lĩnh lớn, mặc kệ Cung sư huynh muốn đi làm cái gì, bọn hắn cũng đều sẽ nghe theo!"
Phương Quý ở bên cạnh đã nghe đến mức choáng váng: "Nữ nhân này cho rằng đây là đi dạo phố?"
Mà đổi thành Cung Thương Vũ nhìn thấy thế, lập tức nhíu mày, quát: "Minh Nguyệt sư muội, ta dẫn ngươi đi đã là không hợp với quyết định của sư tôn, ngươi lại gióng trống khua chiêng tìm nhiều người như vậy đến, là sợ người khác không biết hành tung của chúng ta sao?"
Nói xong khẽ đảo tay áo nói: "Để cho bọn hắn đều trở về đi!"
"Chuyện này..." Minh Nguyệt tiểu thư có một chút xấu hổ, lại có một chút khó xử, nhỏ giọng nói: "Ta sợ thực lực của mình quá thấp, không thể giúp ngươi!"
Cung Thương Vũ chau mày, nói: "Ngươi mang những người này đi theo, cũng đồng dạng không thể giúp ta!"
"Vậy ta...vậy ta liền giữ lại vài người..." Sắc mặt của Minh Nguyệt tiểu thư càng đỏ, hơi do dự, phân phó vài câu cho nha hoàn ở bên cạnh, sau đó lại miễn cưỡng ngẩng đầu lên, cười nói với Cung Thương Vũ: "Bất quá Cung sư huynh đừng lo lắng, ngươi chướng mắt những người này, nhưng khẳng định sẽ có người có thể trợ giúp ngươi..."
Nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay, ở trong tiểu trấn phía dưới, liền có một chiếc thuyền pháp đẹp đẽ hoa lệ bay lên.
Thuyền pháp kia như ở trong nước, nhẹ nhàng lái về phía vị trí của bọn hắn, trên đầu thuyền có một lão nhân thấp bé đứng thẳng, trên đầu mang theo mũ rộng vành, chỉ thấy một chùm râu bạc tung bay theo gió, cầm trong tay một cây gậy trúc dài hơn ba trượng, giống như là người chèo thuyền, đang chèo lái con thuyền.
Hắn đứng ở mũi tàu, từ từ đi tới, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng theo việc hắn tới gần, chung quanh lại không hiểu sao trở nên yên tĩnh.
Trong hộp đồng phía sau Cung Thương Vũ bỗng nhiên chấn động, đồ vật bên trong giống như là muốn bay vút ra ngoài.
"Vị này là..." Sắc mặt của Cung Thương Vũ biến hóa, trở tay giữ hộp đồng lại, giống như đang an ủi đồ vật ở bên trong, sau đó ngưng thần nhìn về phía trước.
"Đây chính là linh thú của ta, nó nhất định có thể giúp được Cung sư huynh!" Minh Nguyệt tiểu thư nhẹ nhàng nói, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
Cũng đúng vào lúc này, chiếc thuyền pháp kia đã đến trước mặt, "Lão nhân" trên thuyền chậm rãi ngẩng đầu, đám người cũng không khỏi giật mình, chỉ thấy lão nhân kia lại là một con vượn già râu bạc, cái gọi là râu bạc, cũng chính là lông dài màu trắng trên mặt nó, vóc dáng không cao, trên toàn thân lại đều tỏa ra một loại khí tức làm cho người ta kinh ngạc, sâu trong con ngươi màu nâu đen, lộ ra một cỗ sát ý làm cho người ta run sợ.
"Bái kiến tiểu thư!" Ở trong ánh mắt kinh nghi của đám người, con vượn già này thi lễ một cái với Minh Nguyệt tiểu thư, ánh mắt bỗng nhiên liếc nhìn Phương Quý, thản nhiên nói: "Trước đó chọc ngươi tức giận, chính là tên oắt con này sao? Lão Viên có thể làm thịt hắn giúp ngươi, dù sao thì ta cũng không sợ Thái Bạch Tông!"
"Ừm?" Phương Quý lấy làm kinh hãi, thân thể co rụt lại, núp ở sau lưng A Khổ sư huynh.
Mà đối mặt với ánh mắt của lão Bạch Viên, Anh Đề ở bên cạnh càng là kinh hãi đến mức toàn thân khẽ run rẩy, vèo một tiếng núp ở sau lưng Phương Quý.
Thấy bộ dáng sắc mặt đại biến của mấy người Phương Quý, tâm tình của Minh Nguyệt tiểu thư nhất thời trở nên thoải mái không gì sánh được, lắc đầu nói: "Ngươi không nên nói bậy nói bạ, ta đâu phải là loại người thích giết người lung tung kia, ngươi chỉ cần canh chừng, đừng để cho hắn quấy rối là được!"
Lão Bạch Viên nhìn chằm chằm mấy người Phương Quý, gật đầu nhẹ.
Phương Quý đối mặt với ánh mắt kia, lộ ra một nụ cười lúng túng.
Anh Đề ở phía sau hắn run rẩy, cẩn thận từng li từng tí lắc lắc cái đuôi.
Minh Nguyệt tiểu thư nói xong, liền không để ý tới mấy người Phương Quý nữa, quay đầu cười nói với Cung Thương Vũ: "Cung sư huynh, lão Bạch Viên này là do ta cứu được trong lúc vô tình, ban thưởng đan dược cho nó, giúp nó dưỡng thương, nó biết ơn, tự nguyện phụng ta làm chủ, ta không muốn để lộ ra ngoài quá nhiều thực lực, liền một mực nuôi dưỡng nó ở thâm sơn, chính là Thần Thú hộ đạo mạnh nhất của Đan Hỏa Tông chúng ta, có nó tương trợ, ta hẳn là cũng sẽ không cản trở chứ?"
Cung Thương Vũ không đáp lời nàng, chỉ là ngưng thần nhìn con vượn trắng kia nửa ngày, hành lễ nói: "Có tiền bối tương trợ, quả thực là quá tốt!"
Lão Bạch Viên giống như không nghe hắn nói, đáp cũng không đáp.
Ngược lại là Minh Nguyệt tiểu thư cười nói: "Cung sư huynh, ngươi cũng không khỏi quá khách khí rồi, mau mau lên thuyền đi, đừng để cho sư tôn phát hiện!"
Cung Thương Vũ hơi suy ngẫm, liền gật đầu trèo lên thuyền, mà Minh Nguyệt tiểu thư thì lại nhanh chóng gọi nha hoàn bên người, dặn dò bọn nàng vài câu, giải tán phần lớn hộ vệ Trúc Cơ, chỉ để lại mười hộ vệ có tu vi tinh thâm nhất, leo lên thuyền pháp.
Mấy người Phương Quý cùng với A Khổ ở phía sau cùng, đang muốn trèo lên thuyền, lão Bạch Viên kia bỗng nhiên nhìn bọn hắn một cái.
"Ha ha ha ha..." Phương Quý vội vàng cười khan một tiếng, khoát tay nói: "Chúng ta cũng không cần trèo lên thuyền, cưỡi mây đi theo bên cạnh là được..."
"Mát mẻ!"
Nằm ở phía trên mây trắng, Anh Đề cuộn thành một đoàn ngủ gà ngủ gật, hiện giờ nó vừa mới lột xác thành Thần Thú không lâu, cũng cần ngủ đủ giấc để tẩm bổ thân thể, nhanh chóng thích ứng với biến hóa do thân thể Thần Thú mang đến, A Khổ sư huynh ngồi xếp bằng ở phía trước mây trắng, vuốt mây trắng mềm như bông ở phía dưới, có cố tình ngã cũng không rớt khỏi được, vô cùng hâm mộ bản lĩnh cưỡi mây bay của Phương Quý.
Còn Phương Quý thì ngồi ở trên đầu Anh Đề, mượn A Khổ sư huynh ở trước mặt cản trở gió, hai tay rụt vào trong tay áo, ngủ gà ngủ gật...kỳ thật cũng không quá dễ chịu, bay trong trời cao, dù sao gió cũng lớn, cho dù là người tu hành, có thể ngự phong, không sợ gió lạnh, nhưng một mực thổi như thế cũng cảm thấy lạnh, mà chiếc thuyền pháp ở trước mặt, thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âm cười đùa, liền càng làm cho Phương Quý không hài lòng, thân thể rụt lại một lần nữa, thầm thì trong miệng vài câu, sau đó khinh thường nhắm mắt lại.
Tính sai rồi, vốn tưởng rằng lần này sẽ chiến thắng dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới so sánh giữa ba bên, chính mình trái lại đã trở thành chuẩn bị không đủ nhất.
Thương Long nhất mạch thì không cần nói, mà Minh Nguyệt tiểu thư lại thật sự khiến cho hắn có một chút ngoài ý muốn, Đan Hỏa Tông thế mà còn âm thầm nuôi dưỡng một đầu Thần Thú có thực sự đáng sợ, lấy tu vi của Phương Quý bây giờ, còn không nhìn thấu được nội tình của lão Bạch Viên, nhưng hắn có thể cảm giác được, cảnh giới của lão Bạch Viên này đã là Thần Thú, viễn siêu Anh Đề lúc này, mà làm cho người ta hoảng sợ nhất, thì là đây là một đầu Thần Thú biết nói chuyện...