Thần Thú cũng không chỉ có phân chia cảnh giới, tôn ti huyết mạch cũng rất rõ ràng.
Có một số Thần Thú giống như là Vượng Tài, rõ ràng đã hóa thành Thần Thú, nhưng vẫn đần độn, đừng nói là có thể nói chuyện, ngay cả nghe cũng không thể nghe hiểu hoàn toàn!
Đây là do huyết mạch chú định, cũng là sự tình không liên quan đến Vượng Tài, theo lý thuyết nó đã có thiên phú rất cao trong yêu thú cùng giai.
Lão Bạch Viên kia một là có cảnh giới Thần Thú, thứ hai là có thể nói tiếng người, thậm chí là nếu nó không lộ ra khuôn mặt đầy lông kia, liền không khác gì với người thường, kết hợp hai điều này, liền có thể thấy được thực lực bất phàm của lão Bạch Viên này, Phương Quý không hoài nghi một chút nào về việc nó có lực lượng Kim Đan, muốn đối phó với chính mình đó là dễ như trở bàn tay, mà trọng yếu nhất thì là hắn cũng có thể cảm giác được, lão Bạch Viên kia thực sự có can đảm giết chính mình.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu...
Cũng không biết không để cho mình leo lên thuyền pháp là ý tứ của Minh Nguyệt tiểu thư, hay là lão Bạch Viên, dù sao có nó ở đó, Phương Quý cũng sẽ không chịu đi lên, Cung Thương Vũ ngược lại là đã phái người đi ra mời mấy lần, nhưng Phương Quý tiếp xúc với ánh mắt rùng rợn của lão Bạch Viên kia, liền lập tức cự tuyệt, rất có cốt khí đáp trả: "Không đi, trên thuyền pháp có gì tốt, ngắm phong cảnh cũng đều không thể ngắm thoải mái..."
"Hì hì, Cung sư huynh đã mời hắn ba lần, hắn không dám lên, vậy thì mặc kệ hắn đi!"
Mà vào lúc này ở trong thuyền pháp, Minh Nguyệt tiểu thư cũng hiếm khi nghênh đón một đoạn thời gian vui vẻ nhất trong khoảng thời gian này, nàng tự tay châm xong tiên trà hái xuống từ trên Thượng Thanh Sơn Đông Thổ, dùng hai tay dâng chén trà đặt ở trước mặt của Cung Thương Vũ, trên mặt là ý mỉm cười ngọt ngào, Thần Thú của mình nói một câu, liền hù cho đứa nhà quê Thái Bạch Tông kia không dám leo lên thuyền pháp, Cung sư huynh cuối cùng cũng biết ai lợi hại hơn rồi chứ?
Có thể giúp đỡ ngươi, vẫn là ta!
"Ha ha, đúng là như thế, Cung sư huynh, ta thực sự không biết ngươi mời vị đệ tử Thái Bạch Tông kia đồng hành với chúng ta để làm gì, mặc dù bây giờ thanh danh của Thái Bạch Tông bọn hắn hơi vang dội, nhưng cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo tại cảnh nội An Châu mà thôi, sao có thể so sánh cùng với Thương Long nhất mạch chúng ta, liền xem như tên tiểu tử bây giờ cũng có thanh danh không nhỏ đi theo phía sau kia, đều nói hắn cái gì chiến một trận đại biểu cho tiểu bối Bắc Vực, khiến cho sự tự tin của tu sĩ Bắc Vực phấn chấn, ha ha, nhưng ở dưới tay của Thương Long nhất mạch chúng ta, người nào không có dính qua máu của huyết mạch Tôn Phủ, chuyện này lại được tính là gì?"
"Đúng thế, người thật sự có bản lĩnh ở trong Thái Bạch Tông, cũng chỉ có đôi sư huynh đệ kia, chỉ tiếc là kẻ sử dụng kiếm kia đã phế đi, cũng không biết thanh danh lúc trước là thật hay giả, mà bây giờ vị tông chủ Thái Bạch Tông làm sư huynh này, trước đó dùng kiếm chém mười hai Tà Thần, ngược lại là thật sự có một chút bản sự, thế nhưng theo lời đồn con đường của hắn đã sớm gãy mất, chậm chạp không đột phá Nguyên Anh, liền càng không sánh được với sư tôn chúng ta!"
Tám vị đệ tử Thương Long nhất mạch, bây giờ cũng đang vui cười trong thuyền pháp, đám nha hoàn người hầu cung kính rót đầy tiên nhưỡng cho bọn hắn, dâng linh quả lên, coi như là Thương Long nhất mạch bọn hắn có địa vị không thấp tại Bắc Vực, bình thường cũng không được hưởng thụ bực đồ vật xa xỉ này.
Bây giờ từng người uống vui vẻ, có một số người tửu lượng không tốt, hai gò má lúc này đã ửng đỏ, sắp say.
Nghe bọn hắn mồm năm miệng mười nghị luận Thái Bạch Tông, Minh Nguyệt tiểu thư cũng nói theo: "Ta thấy vị tông chủ Thái Bạch Tông kia, cũng chưa chắc đã quá mạnh, bất quá chỉ là dùng kiếm chém mười hai Tà Thần mà thôi, còn trúng một thân độc, cần sư tôn ta cứu mạng, xem ra bản lĩnh cho dù lớn cũng có hạn, nếu bàn về hào kiệt chân chính ở trong Thất Tiểu Thánh Bắc Vực, cũng chỉ có hai người Thương Long sư bá...cùng với sư tôn ta mà thôi!"
Cung Thương Vũ một mực không có uống rượu, chỉ uống hai hớp trà, nghe trong từng câu từng chữ của bọn hắn đã có một chút hành vi phóng túng, lông mày liền không khỏi nhíu lại, bỗng nhiên đặt chén trà ở trong tay lên bàn, lạnh giọng mở miệng nói: "Đừng có uống rượu nữa!"
"Cái gì?" Đám đệ tử Thương Long nhất mạch đang uống vui vẻ, lập tức ngẩn ngơ.
Trên mặt của Cung Thương Vũ đã nổi lên một chút tức giận, điềm nhiên nói: "Lần này chúng ta đến đây là muốn làm đại sự quan hệ đến khí vận Bắc Vực, các ngươi tưởng là đi chơi hay sao, rượu ngon tiên quả đưa đến bên miệng, liền hồn nhiên quên một thân trách nhiệm, còn ra thể thống gì?"
"Vâng!" Đám đệ tử Thương Long nhất mạch thấy hắn giận dữ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ ngượng ngùng, bỏ chén rượu sang một bên.
Lúc đầu Minh Nguyệt tiểu thư còn muốn khuyên vài câu, nhưng thấy Cung Thương Vũ thật sự tức giận, cũng lập tức không dám lên tiếng, chỉ là lặng lẽ khoát tay, đám nha hoàn người hầu trong khoang thuyền cuống quít ôm vò rượu linh quả lui xuống, ngay cả người cũng đều tranh thủ thời gian thối lui ra khỏi khoang thuyền chính, không còn dám tiến đến quấy rầy, nhất thời ở trong khoang thuyền im lặng, tất cả các đệ tử Thương Long nhất mạch đều ngồi nghiêm chỉnh, không có ai lại dám lên tiếng.
"Đệ tử Thái Bạch Tông, chẳng lẽ lại thật sự nhát gan và vô năng như vậy?" Cung Thương Vũ không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: "Ở trong Thất Tiểu Thánh Bắc Vực, sư tôn coi thường nhất chính là Cổ Thông sư bá, coi trọng nhất, chính là đôi sư huynh đệ Thái Bạch Tông kia, hắn đã từng nói, 300 năm trước đôi sư huynh đệ kia vừa trở về Bắc Vực, quả nhiên là khí phách vô song, thiên tư kinh diễm, chỉ là về sau gặp kiếp nạn, lúc này mới tránh ở Sở Quốc, thanh danh dần dần kém đi mà thôi..."
"Hơn nữa nhìn tin tức mà vị đệ tử Thái Bạch Tông kia tiết lộ ra ngoài, Thái Bạch Tông bọn hắn đối với sự tình Tiên Hiền Di Địa xuất thế này, đã biết được một cách rõ ràng, biết còn nhiều hơn so với Thương Long nhất mạch chúng ta, nói rõ rằng bọn hắn đã sớm làm đủ chuẩn bị, nếu đã làm đủ chuẩn bị, lại làm sao có khả năng nhát gan và nhu nhược giống như bọn hắn biểu hiện ra lúc này, chẳng lẽ bọn hắn đang cố ý giấu dốt, giữ lại át chủ bài để đoạt cơ duyên?"
Vừa nghĩ, đầu óc cũng đều có một chút đau đớn, không nhịn được nhíu mày.
"Ài, Tôn Phủ, Đông Thổ, các đại tiên môn, sóng gió ngập trời, cơ duyên lần này, phải đoạt như thế nào..."
"Phương...Phương Quý sư đệ, ta...chúng ta vẫn nên tiến vào trong thuyền pháp đi thôi?"
Mà vào lúc này ở bên ngoài thuyền pháp, A Khổ sư huynh đang ngồi trên mây cũng không nhịn được mở miệng, khác biệt cùng với Phương Quý và Anh Đề, bọn hắn có tu vi hộ thể, còn không để ý đến gió lạnh trên không trung, nhưng A Khổ sư huynh vào thời điểm không giải khai phong ấn, lại chỉ có tu vi Dưỡng Tức, không đỡ nổi gió, lông mày lúc này đã đông lạnh đuôi tóc cũng đều kết sương trắng, nói chuyện run rẩy, nước mắt nước mũi chảy cùng một chỗ...