Vừa nói chuyện, đã có vô số pháp khí dị bảo đánh ra.
Mà ở gần đó, Thánh Nữ Việt gia, Đạo Tử Huyền Thiên Đạo, cũng đồng thời tế lên các loại pháp khí, ở phía xa xa đánh về phía Cung Thương Vũ.
Bọn hắn mặc dù không phải là Kim Đan, nhưng lại là đệ tử do ba đại tiên môn tỉ mỉ bồi dưỡng ra, vô luận là tâm tư hay kiến thức, cũng đều không phải là thường nhân có thể so sánh, lúc này liền lập tức phát hiện ra vấn đề, đều nghe theo lệnh của vị Đạo Tử Hồn Thiên Tông kia, toàn lực xuất thủ vây công Cung Thương Vũ.
Cung Thương Vũ là trước tiên muốn đánh giết tu sĩ Kim Đan của đối phương, từ đó chiếm ưu thế.
Ba đại tiên môn thì trước tiên muốn đánh chết Cung Thương Vũ, từ đó chiếm ưu thế.
Dù sao, ngoại trừ Thiên Tà Long Thương ở trong tay của Cung Thương Vũ, chỗ dựa vào lớn nhất của Thương Long nhất mạch chính là Bát Tử Hỗn Nguyên Trận, mà trận pháp kia mặc dù lợi hại, lại chỉ am hiểu phòng thủ, nếu như bọn hắn nóng vội lao đến, toà trận pháp này liền tự sụp đổ.
Ở trong từng tiếng rống to, ba vị Đạo Tử xuất thủ, liên thủ cùng với trưởng lão Huyền Thiên Đạo bao vây Cung Thương Vũ vào giữa, ở phía xa xa dùng pháp khí thần thông tấn công, cũng không cận chiến cùng với Cung Thương Vũ, rõ ràng là muốn mài chết hắn.
Mà trưởng lão Hồn Thiên Tông ở bên ngoài, bởi vì suýt nữa bị lão Bạch Viên đánh lén đắc thủ, thì đang quát lớn, liều lĩnh đánh về phía lão Bạch Viên, mà ở nơi xa hơn, liền ngay cả vị trưởng lão Việt gia cụt tay trước đó suýt nữa bị Thiên Tà Long Thương giết chết kia, cũng đều chạy trở lại một lần nữa, cẩn thận từng li từng tí giáp công lão Bạch Viên.
Lão Bạch Viên ở dưới thế giáp công của hai vị trưởng lão đã là vướng trái vướng phải, nhất thời không có khả năng thủ thắng.
Mà ở một bên khác, Cung Thương Vũ cũng đã bị một vị trưởng lão tăng thêm ba vị Đạo Tử vây công, mặc dù long thương trong tay vô địch, nhưng ở dưới thế triền đấu của đối phương, cũng khó mà tránh thoát, thương ảnh tung hoành, đập vỡ không biết bao nhiêu pháp khí, hết lần này tới lần khác huyết khí trên thương đã hơi yếu đi.
Huyết khí hao hết, chính là thời điểm hắn bỏ mình!
Mà ở phía dưới, Bát Tử Hỗn Nguyên Trận vẫn thủ vô cùng vững vàng, dù có bao nhiêu đệ tử của ba đại tiên môn tấn công, cũng không thấy có nửa phần sơ hở, thế nhưng tám vị đệ tử Thương Long nhất mạch kia, trong lòng lại hết sức nôn nóng, muốn xông tới tương trợ Cung sư huynh, chỉ là không dám làm loạn trận pháp...
Bọn hắn cũng biết, trận pháp vừa loạn, tám người bọn hắn là Trúc Cơ phổ thông, chỉ sợ là cũng không giúp đỡ được gì!
"Con bà nó, đây là cơ hội tốt..." Mà gặp được thế cục như vậy, Phương Quý đã lặng lẽ xắn tay áo lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào trận ác chiến trong sân.
"Phương Quý sư đệ, có Quỷ Thần..." Không ngờ được, còn chưa đợi hắn nghĩ kỹ nên đánh lén ai, A Khổ sư huynh ở bên cạnh bỗng nhiên kéo hắn lại, nhỏ giọng nói một câu.
"Thật sao?" Phương Quý giật mình trong lòng, nhìn phía A Khổ sư huynh lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
A Khổ sư huynh gật đầu nhẹ, hai đầu lông mày cũng hơi nhíu lại, sắc mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có: "Ta ngửi thấy!"
"Ngươi...ngươi làm sao còn chưa xuất thủ?" Mà vào lúc này, tu vi của Minh Nguyệt tiểu thư ở bên cạnh lại thấp hơn, lúc này cũng nhìn ra thế cục hiện tại đối với Cung Thương Vũ là không ổn, nóng nảy liên tục dậm chân, chỉ là mười vị hộ vệ Trúc Cơ ở bên người nàng nhìn thấy bực đại chiến này, biết đi ra ngoài chính là chịu chết, có ai dám động?
Ở dưới tình thế cấp bách, Minh Nguyệt tiểu thư chợt nhớ tới Phương Quý ở bên cạnh, vội vàng xoay người qua, hét to.
"Ta?" Phương Quý đã tháo tay áo xuống, nghiêng mắt nhìn nàng một chút, hỏi: "Vì sao ta phải xuất thủ?"
Minh Nguyệt tiểu thư gấp đến mắt đều đỏ, hét to: "Nếu như ngươi ra tay giúp đỡ, Cung sư huynh liền thắng..."
"Lúc đầu ta đã định xuất thủ, nhưng nghe ngươi nói chuyện, ta liền không muốn xuất thủ!" Phương Quý cười lạnh một tiếng, cố ý khoanh tay trước ngực, thảnh thơi quan sát chiếc cục.
"Ngươi...ngươi vừa vô sỉ, lại vừa nhu nhược..." Minh Nguyệt tiểu thư đã sắp bị Phương Quý chọc cho giận điên lên, mắng to.
"Cho dù ta vô sỉ nhu nhược, nhưng ta có bản lĩnh..." Phương Quý chẳng thèm ngó tới, hừ lạnh nói: "Ngươi cũng biết ta có bản lĩnh có thể giúp đỡ hắn, nhưng ta lại không thích giúp, ngươi có tức hay không?"
Vừa nói chuyện, trong lòng đã nhanh chóng suy nghĩ, nhìn A Khổ sư huynh một chút, thầm nghĩ: "Chỉ có một cái biện pháp!"
Nói xong, cũng mặc kệ Minh Nguyệt tiểu thư ở bên cạnh đã tức nổi điên, cơ hồ cuồng loạn đến mức muốn giết người, chạy tới một chỗ khác, hai mắt khép hờ, dường như đang ngủ gật, kì thực linh thức đã nhanh chóng chìm vào thức hải, đi vào trong đại điện, tìm tiểu Ma Sư.
"Nhanh nhanh nhanh, mau giúp ta tính toán..." Lúc vội vã tiến vào thức hải, Phương Quý đã vô cùng lo lắng, vừa bước vào đại điện đã hô lớn.
"Ngươi tới rồi?" Tiểu Ma Sư ở trong đại điện vừa nghe được thanh âm của Phương Quý, lập tức vui mừng quá đỗi, cơ hồ là vội vã chạy tới nghênh đón Phương Quý, giang hai cánh tay xoay một vòng ở trước mặt Phương Quý, hưng phấn nói: "Mau nhìn đi, hiện tại ta có gì khác biệt so với lúc trước?"
"Nhìn cái đầu của ngươi, ngươi có hiểu Tham Tinh Đấu Số hay không?" Phương Quý đang nóng vội, làm sao có thể quan tâm đến chuyện gì khác, vừa nói vừa vẽ ra sáu chỗ địa nhãn mình thấy được ở bên ngoài.
Tham Tinh Đấu Số đơn giản như vậy, ta làm sao lại không hiểu?" Tiểu Ma Sư chẳng thèm ngó tới, chỉ liếc qua một cái liền không có hứng thú, nói: "Trước tiên ngươi hãy nhìn thử ta có biến hoá gì hay không?"
"Vậy ngươi đã thôi diễn ra kết quả cuối cùng hay chưa?" Phương Quý nghe thấy nó nói là mình hiểu Tham Tinh Đấu Số, lập tức nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hỏi.
"So với ăn cơm uống nước còn đơn giản hơn..." Tiểu Ma Sư đắc ý khoe khoang một câu, sau đó hào hứng lôi kéo Phương Quý, hỏi: "Ngươi mau nhìn đi, ta có biến hóa gì?"
Phương Quý nghe thế mặt liền tối sầm, nói: "Ta thấy ngươi muốn ăn đòn..."
"Ách..." Tiểu Ma Sư lập tức trở nên trung thực, suy nghĩ một chút, hiện tại nó vẫn thật sự không dám đánh nhau cùng với Phương Quý ở trong toà đại điện này, đành phải tiện tay hóa ra một đạo quyển trục, tay trái bấm đốt ngón tay, tay phải viết, không bao lâu đã thôi diễn ra kết quả, Phương Quý cầm lấy xem xét, liền thấy các loại phương vị ở phía trên được thôi diễn ra rõ rõ ràng ràng, coi như là hắn cũng có thể căn cứ vào kết quả để tìm ra chỗ địa nhãn cuối cùng, lúc này mới yên tâm.
"Cũng không tệ lắm, ta đi đây..." Nhớ kỹ kết quả trên quyển trục, Phương Quý liền muốn lách mình rời đi.
Tiểu Ma Sư có một chút lưu luyến không rời, suy nghĩ một chút, vẫn có một chút không cam lòng hỏi: "Thật sự không nhìn ra ta có biến hoá gì hay sao?"
Phương Quý cẩn thận xem xét nó một chút, nói: "Trở nên đẹp trai hơn!"
Vừa nói chuyện, cửa đại điện cũng vừa mở ra, hắn đã biến mất vô tung vô ảnh.