Lúc trước vào thời điểm ăn đan ở trong Đan Hỏa Tông tranh đấu cùng với Minh Nguyệt tiểu thư, hắn nhân lúc người ta không để ý, quả thực đã trộm không ít đan dược, vào thời điểm ăn trộm tự nhiên không phân biệt loại nào cả, chỉ chọn bình đan nhìn tương đối trân quý, loạn thất bát tao, quả thực là đã trộm một đống lớn, mà sau khi trở về, hắn cũng đã đổ ra thoáng chỉnh lý, đan dược biết lai lịch tác dụng, liền cất ở một chỗ khác, duy chỉ có mấy bình đan dược không biết dùng để làm gì này, mới tiện tay nhét vào trong túi càn khôn, lúc đầu cũng không có quá coi trọng, đã sắp quên mất nó...
Thẳng đến khi nghe Dương Liễu nhắc đến cái tên Kim Quang Vô Lậu Đan, hắn mới cảm thấy có một chút quen thuộc, không hiểu sao, trong lòng ngược lại là chợt nhớ tới sự tình lúc trước mới vào sơn môn, trong lúc vô tình cứu đám người Nhan Chi Thanh sư tỷ, lúc này mới lấy ra để cho Dương Liễu nhìn mà thôi...
Lúc trước hắn chính là ở phía sau núi Thái Bạch Tông, trong lúc vô tình trộm...nhặt được một nhóm linh dược, cũng không biết có tác dụng gì, nhưng về sau hắn giết Trương Xung Sơn, lúc chuẩn bị chuồn đi tránh kiện cáo nhân mạng, lại trong lúc vô tình gặp được đám người Nhan Chi Thanh sư tỷ, phát hiện ra các nàng đều trúng tà độc, đang cần linh dược cứu mạng, mà trùng hợp là, linh dược mà các nàng đang cần, thế mà đúng là nhóm linh dược hắn đang cất giữ kia...
Lần sự tình này, thế mà tương tự lạ thường cùng với khi đó.
Nói một cách khác, hai lần này kỳ thật cũng không được tính là trùng hợp?
Ở trong lòng nhất thời đối với đồng Càn Nguyên Thông Bảo này của mình, càng cảm thấy thần dị...
Trong lòng thầm hô ai da, trên mặt Phương Quý lại càng bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: "Đã có thể sử dụng, vậy là được rồi..."
Đám người ở chung quanh đều gật đầu, mừng rỡ không thôi.
"Không đúng, ngươi...đan dược của ngươi, giống như là của Đan Hỏa Tông chúng ta..." Ngay vào thời điểm trong lòng mọi người đều vui mừng, trong ánh mắt nhìn Phương Quý đã có vẻ sâu không lường được, bỗng nhiên lại có một giọng nói vang lên, quay đầu nhìn lại, liền thấy Minh Nguyệt tiểu thư mặt tràn đầy hồ nghi, dùng ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn về phía bình đan ở trong tay của Phương Quý.
"Ha ha..." Phương Quý giật mình trong lòng, trên mặt lại khinh thường cười lạnh một tiếng, không để ý tới nàng.
"Đúng, đó đúng là đan dược của Đan Hỏa Tông chúng ta, ngươi..." Minh Nguyệt tiểu thư thì là càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, nàng mặc dù không hiểu đan dược, nhưng những bình đan trân quý mà lão đan sư Cổ Thông sử dụng kia lại là do nàng tự tay mua sắm, có kỷ niệm sâu sắc, nhất là bình đan được chế tạo từ Lam Ngọc quý báu kia, phù văn ở phía trên đều là do đại sư Phù Triện tự tay khắc ra, mỗi một bình tuyệt đối không giống nhau, lúc này nàng càng nhìn, càng có thể khẳng định.
Nhất thời vừa vội vừa giận, nàng dậm chân nói: "Ngươi...ngươi đã trộm của Đan Hỏa Tông chúng ta từ khi nào?"
"Con bà nó, Phương lão gia ta chính là nhặt được, không phải trộm..." Phương Quý cũng đang gấp gáp suy nghĩ, thầm nghĩ làm như thế nào để giảo biện.
"Minh Nguyệt sư muội, đủ rồi!" Thật không ngờ, còn không đợi hắn nghĩ ra lời phản bác, ở bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm thét, lại là Cung Thương Vũ.
Sắc mặt của hắn lúc này đã trầm đến cực điểm, quát khẽ nói: "Ta coi ngươi là sư muội, cho nên có mấy lời phải nói thẳng, từ lúc ở Đan Hỏa Tông, ngươi liền một mực gây khó xử cho Phương Quý đạo hữu, trên đường đi đã muốn vứt bỏ hắn, còn trêu đùa hắn, thậm chí lúc phân phát đan dược giải độc, ngươi cũng lộ ra vẻ mặt không thoải mái...Phương Quý đạo hữu rộng lượng, nói đùa hai câu liền bỏ qua, nhưng hôm nay ngươi thế mà...thế mà bôi đen sự trong sạch của Phương Quý đạo hữu..."
Hắn rốt cũng không kiềm nén được sự tức giận, nghiêm nghị nói: "Ngươi thật quá mức!"
Minh Nguyệt tiểu thư lập tức ngây dại.
Vừa quay đầu, mới phát hiện không chỉ có là Cung Thương Vũ, liền ngay cả đệ tử Thương Long nhất mạch, thậm chí là nha hoàn của nàng, cũng đều nhìn nàng với ánh mắt không đúng.
"Đúng thế, lần này Minh Nguyệt tiểu thư giống như thật sự có một chút quá mức..."
"Kỳ thật dọc theo con đường này, ta đã gần như không chịu đựng nổi, cũng may là Thái Bạch Tông Phương đạo hữu làm người rộng lượng, không để ở trong lòng..."
"Ta...ta..." Minh Nguyệt tiểu thư tuyệt đối không nghĩ tới Cung Thương Vũ sẽ bỗng nhiên phát ra lửa giận lớn như vậy, nhất thời cả kinh ngơ ngẩn, trong lòng giống như là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, nhưng hết lần này tới lần khác một chữ cũng không nói ra được, ánh mắt của người ở chung quanh nàng cũng đều nhìn vào trong mắt, có một chút oán trách lại có một chút thần sắc phiền chán, khiến cho tâm thần của nàng bối rối, lần đầu tiên cảm thấy nguyên lai người ở trên toàn bộ thế giới đều không đứng ở phía mình.
Nhất thời vừa uỷ khuất vừa thương tâm, thậm chí là quên giải thích, chỉ cúi đầu xuống, nước mắt rơi lã chã như mưa.
Cung Thương Vũ nhìn thấy cái bộ dáng này của nàng, cũng muốn đi lên an ủi, nhưng lúc này lại chỉ có thể kìm lòng, kỳ thật hắn cũng hiểu được, Minh Nguyệt tiểu thư là một người có tính tình ngay thẳng, ngày bình thường được các thương nhân và tu sĩ tiên môn lấy lòng, có một chút kiêu ngạo, ngoại trừ đối với hắn, liền không bao giờ chịu thua bất kỳ người nào, tranh đấu cùng với Phương Quý, cũng là bởi vì tính tình nóng nảy của nàng, hắn thậm chí cũng tin tưởng Minh Nguyệt tiểu thư không có nói sai, bình đan dược kia hơn phân nửa là tới từ Đan Hỏa Tông, dù sao thì loại đan dược Kim Quang Vô Lậu Đan này, ở trong toàn bộ Bắc Vực lại có mấy người biết luyện chế?
Nhưng ngẫm lại thân phận của người ta, đây chính là nhân vật truyền kỳ đã từng dốc hết sức áp chế Tôn Phủ An Châu, tìm về sự tự tin cùng với kiêu ngạo cho tu sĩ Bắc Vực, ngay cả lão đan sư Cổ Thông cũng đều thưởng thức hắn, nguyện ý kết bái cùng với hắn, Minh Nguyệt tiểu thư còn phải gọi hắn một tiếng sư thúc, Thái Bạch Tông muốn làm chuẩn bị tiến vào di địa, Đan Hỏa Tông lại làm sao ngay cả Kim Quang Vô Lậu Đan cũng đều không nỡ cho?
Nói không chừng đây chính là do lão đan sư Cổ Thông tự tay đưa cho Thái Bạch Tông!
Hắn tức giận cũng chính là tức giận ở chỗ này, nếu ngươi nói đan dược này là do Phương Quý đạo hữu trộm...
Ta thà rằng tin tưởng heo nái biết leo cây!
Có lẽ trước đó Minh Nguyệt tiểu thư nói như vậy, là muốn vãn hồi một chút mặt mũi, nhưng bôi đen sự trong sạch của người khác như vậy, dù sao cũng là vấn đề nguyên tắc!
Bởi vậy, lúc này Cung Thương Vũ cũng chỉ có thể dằn lòng, không nhìn Minh Nguyệt tiểu thư đã rơi lệ mà khóc, quay người sang Phương Quý nghiêm mặt nói: "Minh Nguyệt sư muội chính là có tính tình như vậy, Phương Quý đạo hữu cũng chớ có chấp nhặt với nàng, nói ra thật xấu hổ, trong lần tìm tòi bí mật di địa này, ngược lại là Thương Long nhất mạch chiếm tiện nghi lớn của Thái Bạch Tông, Phương đạo hữu yên tâm, Thương Long nhất mạch chúng ta tuyệt đối không phải là người không biết đội ơn!"
Lời nói không rõ ràng, nhưng thái độ đã được bày tỏ.