Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 723 - Chương 723: Kim Quang Vô Lậu Đan

Chương 723: Kim Quang Vô Lậu Đan Chương 723: Kim Quang Vô Lậu Đan

Nhất thời nghĩ đến đây, mỗi người đều cảm thấy phía sau lưng mát lạnh, trong lòng còn sợ hãi.

Trong ánh mắt nhìn về hướng Phương Quý, cũng không khỏi trở nên có một chút hoảng sợ, hắn là cố ý tránh đi, hay là trùng hợp?

"Phương Quý đạo hữu, ngươi...đến tột cùng hiểu bao nhiêu đối với vùng di địa này?" Thấy ở chung quanh nhất thời không có người dám mở miệng, nhất là Minh Nguyệt tiểu thư, lúc này vẫn rất ngoan cố, quật cường dời ánh mắt sang một bên, không dám nhìn Phương Quý, trong ánh mắt của những người khác cũng kinh nghi bất định, Cung Thương Vũ bất đắc dĩ thở dài, chắp tay về phía Phương Quý hỏi.

Lúc này hắn cũng thực sự có một chút mệt mỏi, những người này là kẻ ngu sao?

Nhìn bộ dáng của bọn hắn, thế mà cho đến bây giờ cũng đều không có nhìn ra vị đệ tử Thái Bạch Tông này sâu không lường được...

Sớm vào trước khi đi đến Tiên Hiền Di Địa, người ta đã nắm giữ phương pháp tiến vào di địa, thậm chí còn cao minh hơn so với Thương Long nhất mạch, vào thời điểm Thương Long nhất mạch vẫn còn đang đánh chủ ý độc chiếm tạo hóa, người ta cũng đã ngay cả những thế lực nào muốn tới đoạt cơ duyên cũng đều biết, sau khi tiến vào di địa, người ta nhìn như hoàn toàn không biết gì cả, hết lần này tới lần khác lại bất động thanh sắc đưa ra một lựa chọn, liền giúp bọn hắn tránh đi hung hiểm lớn nhất!

Đây là cái gì, chính là sâu không lường được chân chính!

Nhất là Cung Thương Vũ nghĩ đến, bộ dáng nghiêm túc của Phương Quý lúc nói với mình một câu cuối cùng kia, liền càng không khỏi rùng mình, nếu như lúc ấy trong suy nghĩ của mình có sự khác biệt, cuối cùng lựa chọn không đi cùng với hắn, vậy thì kết quả của Thương Long nhất mạch lúc này cũng không khỏi...

Vừa nghĩ tới vừa rồi đám người Minh Nguyệt tiểu thư thế mà còn đang bởi vì sự tình đường đi bị cắt đứt mà bất mãn, hắn càng cảm thấy xấu hổ!

"Ha ha, không hiểu nhiều lắm, nhưng mà so với kẻ ngốc, ta lại biết nhiều hơn một chút!" Mà Phương Quý nghe lời nói của Cung Thương Vũ, tư thái cũng trở nên cao hơn, chắp hai tay sau lưng, cười lạnh nói.

Dù chưa chỉ mặt gọi tên, nhưng câu nói này vừa nói ra, Minh Nguyệt tiểu thư ở bên cạnh đã đỏ bừng mặt vì xấu hổ, bàn tay dùng sức xoắn góc áo của mình, mặt cũng đều đã đỏ đến cổ, có thể nhìn ra được, nàng đã cực kỳ giận dữ, chỉ là không dám phản bác.

"Con đường phía trước đã bị chặn lại, dám hỏi làm thế nào để tiến vào toà tiên môn này?"

Cũng đúng vào lúc này, ở bên cạnh chợt có một người mở miệng nói ra, lại là lão Bạch Viên ở bên người Minh Nguyệt tiểu thư, nó thấy lúc này Minh Nguyệt tiểu thư đã hận không thể tìm kẽ đất để chui đầu vào, lúc này liền mở miệng mở chủ đề, thuận tiện hoá giải sự xấu hổ cho Minh Nguyệt tiểu thư...

"Hả?" Nghe thấy câu hỏi này, những người khác cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía Phương Quý.

Cung Thương Vũ vốn là người đưa ra quyết định, nhưng lúc này Phương Quý đã bỗng nhiên trở thành trụ cột của bọn hắn.

Ở trước núi có đầu ma vật kia cản đường, đi qua chính là chịu chết, mà phía sau núi lại có hố sâu hung hiểm, bằng vào tu vi của bọn hắn sẽ khó mà xông qua, nhưng ai cũng muốn đi vào toà tiên môn này tìm một chút, chẳng lẽ lại cứ đánh trống lui quân như vậy, tiến vào bảo sơn nhưng lại trở về tay không?

Nhưng nghe lão Bạch Viên hỏi như vậy, Phương Quý cũng chết lặng, nghĩ thầm ta nào biết làm sao đi?

"Thái Bạch Tông nếu đã liệu sự như thần, chẳng lẽ lại không có chuẩn bị đối với Cưu Phong ở phía sau núi?" Lão Bạch Viên thấy thế, cũng không khỏi nhíu mày, trầm giọng hỏi.

"Hừ!" Phương Quý nghe lời nói của lão Bạch Viên, nhưng căn bản là không để ý tới nó, chỉ là trong lòng cũng đang nhanh chóng suy nghĩ, ở phía trước núi có chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, hắn ngược lại là đã đoán được, dù sao thì đồng tiền từ trước tới giờ đều không đưa ra chỉ dẫn vô dụng, nếu đồng tiền đã giúp mình lựa chọn con đường phía sau núi, liền nhất định có đạo lý của nó, chỉ là bây giờ con đường phía sau núi đứt đoạn, cũng làm cho hắn có một chút kinh ngạc, trong lòng liền không khỏi bắt đầu đau khổ cân nhắc.

Người ở bên cạnh thấy hắn trầm tư, quay mặt nhìn nhau, không có ai dám nói chuyện.

"Nếu như vô kế khả thi, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể..."

Lão Bạch Viên nhíu mày, đang định nói gì đó, Phương Quý đột nhiên cắt ngang, quay người nhìn về hướng nha hoàn Dương Liễu ở bên cạnh Minh Nguyệt tiểu thư, hỏi: "Mới vừa rồi ngươi nói đan dược gì có thể giải độc Cưu Phong?"

"Không phải giải độc Cưu Phong, chỉ có thể trợ giúp chống cự..."

Vị nha hoàn Dương Liễu kia nghe vậy mặt đỏ lên, trước tiên nhìn thoáng qua Minh Nguyệt tiểu thư, mới nói: "Loại đan dược kia tên là Kim Quang Vô Lậu Đan..."

"Nói với hắn chuyện này để làm gì?" Minh Nguyệt tiểu thư cũng không biết nghĩ như thế nào, bỗng nhiên lại tức giận nói một câu: "Loại đan dược này lúc đầu đã rất ít gặp, luyện chế lại khó, trong toàn bộ Bắc Vực đại khái cũng chỉ có sư tôn đã từng luyện một lò như vậy, Thái Bạch Tông coi như đã suy tính tất cả, chẳng lẽ..."

Nàng còn chưa dứt lời, trong lòng của Phương Quý đã bỗng nhiên khẽ nhúc nhích, tìm một chút ở trong mấy cái túi càn khôn trĩu nặng ở bên hông, sau đó lấy một cái túi càn khôn ở phía bên trái, nghiêng một chút về phía mặt đất, đổ ra một đống nhân sâm giống như núi nhỏ, mỗi một gốc nhân sâm đều có bộ dáng như củ cải, hắn có một chút nóng nảy lật tìm ở bên trong nửa ngày, đột nhiên cầm lên một cái bình lưu ly màu lam, cười hỏi: "Có phải là loại này?"

"Cái gì?" Con mắt của Minh Nguyệt tiểu thư lập tức trợn tròn, trước tiên nhìn bình lưu ly màu lam kia một chút, sau đó gấp gáp nhìn về phía nha hoàn Dương Liễu.

Dương Liễu nghe thế cũng ngây ngốc một chút, ngượng ngùng đưa tay cầm một viên đan dược mà Phương Quý đưa cho nàng.

Cẩn thận phân biệt dược tính một phen, trên mặt nàng đã tràn đầy vui mừng, liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, đây chính là Kim Quang Vô Lậu Đan..."

"Xoạch!"

Đến lúc này, không chỉ là Cung Thương Vũ, coi như là các đệ tử Thương Long nhất mạch cùng với đám người nha hoàn hộ vệ của Minh Nguyệt tiểu thư, mắt đều đã trợn trọn, cái tên Kim Quang Vô Lậu Đan này, ở trong những người bọn hắn, cũng có hơn phân nửa người ngay cả nghe cũng đều chưa nghe qua, thế nhưng bây giờ thấy được biểu lộ của nha hoàn Dương Liễu, lập tức biết được đan dược mà Phương Quý lấy ra, liền vừa lúc có thể khắc chế Cưu Phong mà bọn hắn vừa mới nói...

Đan dược mà ngay cả Đan Hỏa Tông cũng đều không có chuẩn bị, Thái Bạch Tông ngược lại là đã chuẩn bị?

Nhất thời chỉ cảm thấy Phương Quý có một chút sâu không lường được, nổi lên cảm giác kính sợ, đám người Thái Bạch Tông này thật đúng là tính toán không bỏ sót...

"Như vậy cũng được..." Mà trong lòng Phương Quý lúc này lại tràn đầy cảm giác may mắn, tiểu tâm can cũng đều nhẹ nhàng nhảy một cái, trên mặt bày ra biểu lộ điềm nhiên như không có việc gì, trong lòng lại âm thầm kinh hô: "Đồng tiền quả nhiên thần dị, ngay cả đan dược ta trộm...ta nhặt được của Đan Hỏa Tông trước đó cũng đều biết?"

Bình Luận (0)
Comment