Còn chưa nói xong, hai người đã đi qua một khu rừng già, đi tới phía trước cung điện kia, hai người vừa mới rồi còn tranh nhau chạy, bước chân đột nhiên ngừng lại, đám người đang vội vã đuổi theo phía sau không kịp đề phòng, suýt nữa đâm vào trên người của hai người bọn hắn.
Chăm chú nhìn về phía trước, những đệ tử Thương Long nhất mạch cùng với đám người Minh Nguyệt tiểu thư lại lập tức giật nảy cả mình, chỉ thấy trên mấy tảng đá ở phía trước, bây giờ bất thình lình đã có mấy người, người cầm đầu chính là một vị nam tử nhìn ôn nhuận như ngọc, mặc áo bào màu xanh, chắp tay ở sau lưng, bên hông có một cây sáo trúc xiên ngang, mà ở bên cạnh hắn, còn có bốn vị thiếu niên đang đứng.
Bốn vị thiếu niên kia là ba nữ một nam, có người đeo mũ rộng vành trên đầu, không thấy rõ dung mạo, nhưng bào phục đều rất sang trọng, thân phận hẳn là cực kỳ bất phàm.
Vào lúc này bọn hắn cũng lần lượt quay đầu lại, tò mò nhìn qua.
"Lại có người tới trước chúng ta?"
Mọi người nhìn thấy thế đều lập tức kinh hãi, bọn hắn chỉ biết là ngoại trừ đoàn người của chính mình, còn có người của ba đại tiên môn cũng tiến vào di địa, nhưng người của ba đại tiên môn cơ hồ đã bị diệt toàn quân ở phía trước núi, không làm nên trò trống gì, tuyệt đối không nghĩ tới, ngoại trừ ba đại tiên môn, thế mà còn có một đoàn người như thế, hơn nữa còn vượt qua chính mình, từ phía sau núi đi tới nơi đây.
Mà đặc biệt khó hiểu là, phía sau núi khó đi như vậy, lại có Cưu Phong ngăn cách, bọn hắn đã đi tới bằng cách nào?
"Xoạt..." Cơ hồ chỉ thoáng giật mình, tất cả mọi người đều tuôn ra sát ý, đồng thời tế khởi các loại pháp bảo, làm xong chuẩn bị ngăn địch.
Tiến vào di địa, liền dựa vào bản sự đoạt cơ duyên, vô luận là người nào tới, hơn phân nửa cũng là địch không phải bạn!
"Hì hì, bọn hắn thật khẩn trương..."
Nhưng nhìn qua bộ dáng sát ý bừng bừng của đám đệ tử Thương Long nhất mạch cùng với đám người Minh Nguyệt tiểu thư, những người kia lại không bàng hoàng một chút nào, giống như là cảm thấy có một chút thú vị, một tiểu cô nương ở bên trong còn lặng lẽ nói một câu với người bên cạnh, che miệng cười.
"Bọn hắn đã bàn bạc phân chia bảo bối..." Một tiểu cô nương khác cũng rất vui vẻ, nhìn Phương Quý cười không ngừng.
"Các ngươi tới quá chậm..." Ánh mắt của người trẻ tuổi cắm sáo trúc bên hông kia cũng không nhìn những đệ tử Thương Long nhất mạch cùng với hộ vệ của Minh Nguyệt tiểu thư đã tế pháp khí kia, chỉ là từ từ quay đầu, nhìn lướt qua trên người Phương Quý, có một chút dừng lại, không nói gì thêm, lúc cuối cùng lại là rơi vào trên khuôn mặt của Cung Thương Vũ, nói: "Ngươi hẳn là Thương Long nhất mạch Bắc Vực, cơ duyên ở nơi đây, chỉ sợ là cần chúng ta liên thủ mới giành được!"
"Liên thủ?"
"Ai muốn liên thủ với các ngươi chứ?" Các đệ tử Thương Long nhất mạch nghe vậy đều kinh ngạc, có người nóng nảy đã không nhịn được thốt lên.
Người trẻ tuổi này tiếp tục nói: "Ta cần sự giúp đỡ của các ngươi, vì vậy sẽ phân cho các ngươi một phần cơ duyên trong Linh Bảo Các!"
"Xoạch..." Ngay khi câu này được nói ra, các đệ tử Thương Long nhất mạch lập tức càng thêm kinh sợ.
Mọi người đều nói đệ tử Thương Long nhất mạch cuồng vọng, người trẻ tuổi này giống như là càng ngông cuồng hơn, hắn cho rằng Linh Bảo Các là nhà của hắn sao?
"Hãy bỏ pháp khí xuống đi!" Nhưng vào thời điểm mắt thấy một trận tranh chấp sắp nổi lên, Cung Thương Vũ lại một mực nhìn chòng chọc vào một hoạ tiết hơi không đáng chú ý ở trên vạt áo người trẻ tuổi kia, sau khi nhìn một hồi, lại nhẹ nhàng nâng tay, bảo đồng môn buông pháp khí xuống, còn hắn thế mà tiến lên một bước, chậm rãi khom người thi lễ một cái với người trẻ tuổi kia, nói: "Nếu ta đoán không lầm, các hạ hẳn là đến từ Đông Thổ?"
Người trẻ tuổi kia khẽ nhíu mày, không có lập tức trả lời.
Cũng đúng vào lúc này, Phương Quý bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: "Hắn đến từ Khương gia, gọi là Khương Thanh..."
Nói xong vẫy tay với đối phương: "Còn nhớ rõ ta không, Khương sư huynh?"
Phương Quý cũng đành chịu, trong lòng rất chua xót...
Trước đó hắn vì hù dọa Cung Thương Vũ, liền kéo đông kéo tây nói đại một trận, cái gì đại tiên môn cái gì Đông Thổ cái gì Tôn Phủ, hết thảy đều trở thành bí mật hắn đã sớm biết về Tiên Hiền Di Địa, đồng thời chuẩn bị tiến đến đoạt cơ duyên, nhưng kỳ thật ở trong lòng cũng không có coi ra gì, làm sao tưởng tượng được, vừa mới đi đến chỗ cửa vào, liền đụng phải người của ba đại tiên môn, người của ba đại tiên môn cũng không phải là đi đến đoạt cơ duyên, mà là tìm chính mình vì món bí bảo Ma Sơn kia, chuyện này miễn cưỡng còn có thể nói thông được, nhưng tiến vào di địa thế mà lại còn gặp người quen?
Ngàn vạn lần không ngờ được, người Đông Thổ thế mà lại thực sự đến, hắn còn có ấn tượng đối với người trẻ tuổi cắm sáo trúc bên hông này, lúc trước vào thời điểm đi với tông chủ Thái Bạch Tông đến Đan Hỏa Tông trị thương, Tôn Phủ phái Quỷ Thần đến truy sát, người thứ nhất chạy tới hỗ trợ đẩy lui Bạch Phát Quỷ Thần, chính là vị thiên kiêu Khương gia Đông Thổ - Khương Thanh ở trong miệng tông chủ này!
Nhắc đến ngươi ngươi liền đến, nghe lời đến như vậy?
Trong lòng Phương Quý vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nếu đã đụng phải, tự nhiên phải chào hỏi một tiếng, hắn còn nhớ rõ tông chủ đã đề cập tới, vị Khương Thanh này cũng đã từng tu hành qua một đoạn thời gian ở Thái Bạch Tông, tuy không có danh phận, nhưng hắn gọi một tiếng sư huynh cũng không quá đáng...
Mà người trẻ tuổi cắm sáo trúc bên hông kia, nghe được Phương Quý xưng hô một tiếng như thế, trong lòng cũng cảm thấy có một chút cổ quái, ban đầu vào thời điểm ở thuyền pháp, hắn mặc dù không có tiến vào thuyền pháp, nhưng bằng vào tu vi của hắn, thần thức quét qua, tự nhiên biết được ở trong thuyền pháp có người nào, cũng còn có một chút ấn tượng đối với Phương Quý, thấy Phương Quý bày ra bộ dáng rất quen với mình, khẽ trầm mặc một chút, nói: "Thương thế của sư bá đã lành chưa?"
Phương Quý nghe được câu trả lời của đối phương, lập tức đắc ý cười to, nói: "Không biết, nhưng khẳng định là không chết!"
Người trẻ tuổi Khương gia kia nghe vậy chỉ gật đầu, cũng không có hỏi nhiều, ngược lại là người bên cạnh nhất thời đều kinh ngạc đến sững sờ.
Ba nữ tử và một thiếu niên đi theo sau lưng người trẻ tuổi Khương gia cũng đều có một chút kinh ngạc: "Khương gia ca ca tại Bắc Vực thế mà còn nhận biết thằng nhóc này?"
Mà đoàn người Thương Long nhất mạch cùng với Minh Nguyệt tiểu thư thì đều không khỏi kinh ngạc.
Vừa nghe Cung Thương Vũ nói ra lai lịch của người này, trái tim của bọn hắn đã đập mạnh, người tới từ Đông Thổ, đó là tôn quý cỡ nào, cho dù là tiểu tiên môn tại Đông Thổ, đi đến Bắc Vực, chỉ sợ là cũng có thân phận siêu nhiên, ai có thể nghĩ tới lại gặp được những người này ở chỗ này?
Càng kinh ngạc hơn là vị đệ tử Thái Bạch Tông này thế mà cũng nhận biết người Đông Thổ, thậm chí còn xưng hô là sư huynh?
Lợi hại lợi hại, Thái Bạch Tông quả nhiên là sâu không lường được...
"Khương gia Đông Thổ?" Liền ngay cả Cung Thương Vũ, nghe được lời giới thiệu của Phương Quý, cũng cảm thấy nao nao, sau đó khách khí nói: "Không biết các hạ có gì chỉ giáo?"