Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 748 - Chương 748: Đồ Vật Đặc Biệt

Chương 748: Đồ vật đặc biệt Chương 748: Đồ vật đặc biệt

"Nhân quả là cái gì?" Phương Quý nghe nàng nói liền giống như lọt vào trong sương mù, chợt nghĩ đến một vấn đề, cả giận nói: "Ngươi biết không có lối ra, mới vừa rồi còn nhìn ta đi tìm kiếm nửa ngày?"

"Ta..." Nữ hài có một chút nhụt chí, nghĩ thầm vừa rồi ta có nói, nhưng ngươi chỉ cho rằng ta đang khiêu vũ...

Cũng may sự tức giận của Phương Quý đến nhanh đi cũng nhanh, cũng không trách nữ hài này vì sao biết rất rõ ràng không còn lối ra còn không nói cho chính mình, chỉ cho rằng nàng là người không bình thường, bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề trọng yếu, lộ ra sắc mặt nặng nề nói: "Chẳng lẽ sẽ không thể ra được?"

"Muốn ra ngoài, chỉ có một cái biện pháp..." Nữ hài do dự một chút, nói: "Chúng ta cần phải đi tìm vị thiếu chủ Tôn Phủ Kính Châu kia..."

Phương Quý nghe thế, lập tức trở nên cảnh giác, hồ nghi hỏi: "Ngươi biết ta có thù cùng với hắn, còn bảo ta đi tìm hắn?"

Thấy Phương Quý dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, nữ hài vội vàng tiến hành giải thích: "Không phải, chúng ta muốn đi ra ngoài, cũng chỉ có thể chấm dứt nhân quả ở nơi đây, mà muốn chấp dứt cọc nhân quả này, liền cần một món đồ, món đồ kia, bây giờ đang nằm ở trong tay của hắn..."

Phương Quý vẫn không buông lỏng cảnh giác, nói: "Nói bậy, hắn làm sao có được món đồ đó?"

"Là ngươi đưa cho hắn..." Nữ hài nói: "Trước đó ta nhìn thấy ngươi đá hộp sách kia đến trước mặt hắn!"

"Cái gì?" Phương Quý lại sửng sốt.

"Những sinh mệnh trong di địa kia đã thức tỉnh, nếu chúng ta đã khiến cho bọn hắn tỉnh lại, vậy thì cần phải mời bọn hắn ngủ say, cho nên chúng ta cần dùng món đồ trong hộp sách kia để câu thông cùng với bọn hắn, lắng nghe lời nói bọn hắn muốn nói đối với chúng ta, cho nên hiện tại chúng ta..." Nữ hài thấy Phương Quý còn có một chút phát mộng, đành phải phí sức giải thích.

"Trước tiên ngươi hãy chờ một chút..." Phương Quý vươn tay cắt ngang, cau mày, chậm rãi suy nghĩ nói: "Các ngươi đối với vùng di địa này, đến tột cùng hiểu rõ cỡ nào?"

Từ sau khi gặp được những người đến từ Đông Thổ này, hắn liền đã phát hiện ra, hiểu biết của những người này đối với di địa, vượt xa chính mình cùng với đám người Thương Long nhất mạch, thậm chí là đám người Long tộc kia cũng hiểu biết hơn nhiều so với chính mình, lúc này nghe nàng thuận miệng nói ra tin tức mà chính mình cũng hoàn toàn không biết, trong lòng cũng không khỏi ngạc nhiên, nàng đang lừa gạt mình, hay là chính xác biết được điều gì?

Nhưng nghe Phương Quý nghiêm túc đặt câu hỏi, nữ hài lại trầm mặc một hồi, sau nửa ngày, nàng mới nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật của Đông Thổ chúng ta, không thể tùy tiện nói ra..."

Phương Quý nổi giận, nói: "Không nói có tin ta đánh ngươi hay không?"

Nữ hài nhỏ giọng nói: "Không tin!"

Phương Quý vừa giơ nắm đấm lên đành phải để xuống, suy nghĩ một chút, móc ra một gốc nhân sâm, nói: "Cho ngươi!"

Nữ hài lập tức có một chút không hiểu nhìn hắn.

Phương Quý cười nói: "Vừa rồi ta phát hiện ra ngươi đã đói bụng..."

Nữ hài có một chút im lặng, do dự một chút, mới cẩn thận cầm lấy, nhưng cũng không có lập tức ăn, mà là cất vào trong người.

Phương Quý đắc ý khoanh tay, nói: "Hiện tại đã có thể nói cho ta biết chưa?"

Nữ hài nghĩ một lát, mới bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Kỳ thật, những gì chúng ta biết đến cũng không nhiều, chỉ là trước khi tới đây, lão tổ tông đã từng nói cho ta biết, những di địa đạo thống bị phong ấn này đều phi thường cổ xưa, nhưng ở trong di địa không chỉ có một chút cơ duyên tạo hóa, càng quan trọng hơn là, ở trong di địa như thế này, đều sẽ có một món đồ vật đặc biệt tồn tại, thông qua món đồ kia, lại nghĩ biện pháp khiến cho một số sinh mệnh trong di địa tỉnh lại, liền có thể câu thông cùng với bọn hắn, hiểu rõ được một ít chuyện..."

Phương Quý nghe những lời này, đầu óc còn có một chút hồ đồ, thậm chí còn nghĩ đến cách làm việc của người Đông Thổ, linh quang chợt lóe lên, nghĩ đến một số sự tình: "Cho nên các ngươi muốn tìm được món đồ vật đó, vốn là muốn đánh thức những quái vật trong di địa kia?"

Nữ hài hơi do dự, vẫn gật đầu.

Phương Quý lập tức có một chút lo lắng, hỏi: "Sau đó thì sao, sẽ có được chỗ tốt gì?"

Nữ hài cảm thấy nao nao, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, ta không phải là người được chọn..."

Phương Quý hồ nghi nhìn nữ hài nửa ngày, mặc dù nhìn không thấy nét mặt của nàng, nhưng lại cảm thấy nàng không giống như là đang nói láo, thế là bỏ qua cái đề tài này, cau mày hỏi nữ hài: "Vậy ngay từ đầu các ngươi đã biết món đồ kia là gì?"

Nữ hài hơi do dự, nói: "Trước đó lão tổ tông đã nói qua, trong vùng di địa này, hẳn là có một bức Mỹ Nhân Đồ!"

"Mỹ Nhân Đồ?" Phương Quý nghe được, mặt tràn đầy không hiểu hỏi: "Đó là cái quỷ gì, tiên nữ không mặc quần áo sao?"

Nữ hài lập tức không biết trả lời thế nào, cũng không biết khuôn mặt đằng sau mạng che mặt có đỏ hay không, chỉ là nhảy thật nhanh qua cái vấn đề này, nói: "Đó là vật mà lão tổ tông nhìn thấy từ trên một quyển trục phi thường cổ lão, tương đối có nắm chắc, cho nên mới để cho chúng ta đi đến nơi này, mặc dù không biết là phúc hay là họa, nhưng bực dị địa này, ai cũng không biết sẽ có ảnh hưởng gì đối với phương Đại Thế này, đại tông Đông Thổ chúng ta, cho dù bốc lên một chút hung hiểm, cũng muốn chủ động tới lây nhiễm một chút nhân quả, lúc đầu chúng ta hẳn là sau khi lấy được Mỹ Nhân Đồ, lại tiến hành đánh thức tồn tại trong di địa, nhưng không nghĩ tới ngươi đã sớm đánh thức bọn hắn...cho nên hiện tại, chúng ta chỉ có đi tìm hộp sách kia!"

Phương Quý tốt xấu gì cũng muốn ra ngoài, cho nên nhất định phải tìm được bức Mỹ Nhân Đồ kia, chỉ là vừa nghĩ tới hộp sách kia vốn là nằm ở trong tay của mình, nhưng mình lại tung một cước đá về phía Thanh Vân Hiện, vậy mình chẳng phải là một kẻ phá của sao?

"Cứ như vậy chắc chắn bức Mỹ Nhân Đồ kia ở trong hộp sách sao?" Hắn đột nhiên có một chút hậm hực, quệt miệng hỏi một câu.

Nữ hài ngược lại là gật đầu nhẹ, nói: "Chúng ta đã tìm kiếm trong Linh Bảo Các, nếu không có, như vậy thì nó sẽ được đặt ở trong Tàng Kinh Điện!"

"Cũng không nhất định, cũng có thể được giấu trong nhà xí..." Phương Quý lên tiếng phản bác, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nếu như là ở trong tay của vị thiếu chủ Tôn Phủ kia, ta cũng không thể đi, ngươi hãy đi trước đi!"

Trong lòng thì suy nghĩ, không biết còn có biện pháp nào giúp cho mình rời đi hay không?

Không nghĩ được nữ hài nghe hắn nói, trầm mặc một hồi mới nói: "Vậy thì ta cũng không đi!"

Phương Quý khẽ giật mình, hỏi: "Vì sao?"

Nghĩ thầm, nàng vẫn còn nhớ thương những củ cải khác của mình sao?

Nữ hài lắc đầu, nói: "Ta cũng không vội đi, mặc dù hộp sách kia rơi vào trong tay của thiếu chủ Tôn Phủ, nhưng Khương Thanh ca ca cùng với Cửu thái tử Tây Hải chắc chắn sẽ không bỏ qua, lúc này bọn hắn cũng nhất định đang đi tìm hắn, cuối cùng cho dù là rơi vào trong tay ai, nếu như bức Mỹ Nhân Đồ kia được mở ra, di địa chắc chắn sẽ có biến động lớn, chúng ta cũng có thể cảm ứng được, đến lúc đó, lại chạy tới cũng không muộn!"

Bình Luận (0)
Comment