"Quả nhiên là nhớ thương củ cải của ta..." Phương Quý có đáp án trong lòng, ngược lại là nhẹ nhàng thở ra, nếu thật sự giống như nàng nói, vậy thì mình cũng không cần phải vội vàng, chỉ cần chờ đợi là được, chỉ cần nhìn xem bức Mỹ Nhân Đồ kia cuối cùng sẽ rơi vào trong tay của ai, chỉ cần không ở trong tay của Tôn Phủ, mình vẫn còn có thể ra ngoài!
Bây giờ không cần sốt ruột, hắn lại nghiêm túc nhìn nữ hài này vài lần.
Càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, sau khi nhìn chằm chằm nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Nữ hài nao nao, lắc đầu nói: "Phụ thân đã cố ý dặn dò ta, vào trước khi không biết vùng di địa này là phúc hay là họa, không thể nói ra tên của ta, để tránh cho gia tộc lây dính nhân quả..."
"Ồ, chỉ là không muốn nói mà thôi..." Phương Quý khinh thường xoay người lại, lặng lẽ tìm tòi một viên đan dược nhét vào trong miệng, sau đó chắp hai tay sau lưng tiến hành đánh giá chung quanh, dường như đang khảo sát địa thế, đang đi, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn, ngã nhào xuống đất, giống như là trọng thương phát tác, cả người đều hôn mê bất tỉnh, khóe miệng càng là có máu tươi chảy ra, nữ hài kinh hãi, thân hình lóe lên, chạy đến xem xét thương thế của hắn.
"Ha ha..." Nhưng Phương Quý ở trong "hôn mê" đợi nàng tới gần, chợt cười to một tiếng, vươn tay gỡ mũ rộng vành của nàng ra.
"Thần thần bí bí còn không muốn nói, ngươi cho rằng ta không nhận ra ngươi là tiểu Lý..." Phương Quý cười lớn ném mũ rộng vành ra xa xa, tập trung nhìn kỹ, bỗng nhiên biến sắc nói: "Ngươi là ai?"
Chỉ thấy nữ hài kia bị gỡ mũ rộng vành đi, cũng cảm thấy kinh hãi, không biết phải làm sao, quay đầu ngơ ngác nhìn Phương Quý, đó không phải là người trong tưởng tượng của Phương Quý, mà là nữ hài có bộ dáng vô cùng đáng sợ, trên cả khuôn mặt của nàng, thế mà mọc đầy một loại bớt màu tím, giống như ngọn lửa màu tím vậy, khiến nàng trông rất quỷ dị và thậm chí có một chút đáng sợ.
Phương Quý sững sờ, tình huống hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ, hắn vốn cho rằng nữ hài này đã đeo mũ rộng vành, lúc nói chuyện lại cố ý khàn cổ họng, vậy tất nhiên chính là người mình quen biết, không muốn bị chính mình nhận ra, lại hoàn toàn không nghĩ tới nàng lại có khuôn mặt như thế, người ta đeo mũ rộng vành, chỉ là không muốn bị người khác thấy được dáng vẻ của nàng, nói chuyện khàn giọng, chỉ là bởi vì cuống họng đã bị hư mà thôi...
Nữ hài phản ứng lại, thấy Phương Quý lộ ra thần sắc cổ quái nhìn mình, lặng lẽ quay mặt đi, trong mắt dần dần hiện ra nước mắt.
"Chuyện này...chuyện này..." Sắc mặt của Phương Quý cứng đờ, cảm thấy có một chút xấu hổ, nhất là thấy mắt của nữ hài đều đã chảy ra nước mắt, càng là có một chút chân tay luống cuống, đành phải ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, cười nói: "Ta chỉ đùa mà thôi, không nghĩ tới dáng dấp của ngươi vẫn rất xinh đẹp..."
Nữ hài quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt rụt rè mà ngại ngùng.
Phương Quý nói: "Ta nói thật, dáng dấp của ngươi giống như là tranh vẽ..."
Nữ hài nhìn bộ dáng nghiêm của hắn túc, hình như có một chút mê mang.
"Thật sự..." Phương Quý khoa tay nói: "Là loại tranh phong cảnh kia..."
Trong mắt của nữ hài càng ẩm ướt hơn, từ từ đứng dậy, nhìn về phía chiếc mũ rộng vành ở nơi xa.
"Để ta, ta sẽ đi nhặt cho ngươi..." Phương Quý chạy về phía đằng trước, nghĩ thầm làm sao để dỗ cho nàng vui bây giờ, lại cho nàng thêm hai củ cải?
"Là ai ở phía trước?"
Vừa mới cầm mũ rộng vành lên, chợt nghe thấy phía sau lưng có tiếng bước chân, lại có người xuyên qua từng lớp sương mù đi đến nơi này, quay đầu nhìn lại, lại là Minh Nguyệt tiểu thư cùng với đám nha hoàn hộ vệ, trên người các nàng đều là vết thương, nhìn chật vật đến cực điểm, vừa nghe được có người nói chuyện, đang mang theo vui mừng đi tới, lại không ngờ được lập tức nhìn thấy thiếu nữ mặt tím vừa mới đứng dậy.
"Có ma vật..." Các nàng lập tức kinh hãi, Minh Nguyệt tiểu thư suýt nữa té ngã, đám hộ vệ ở bên cạnh nàng thì là chém tới không có một chút nghĩ ngợi.
"Có biết nói tiếng người hay không?" Phương Quý nghe thế lập tức giận dữ, đưa tay liền vung một chưởng ra ngoài, quát lớn: "Nói ai là ma vật?"
Một chưởng này của Phương Quý rất nặng, mấy vị hộ vệ kia lại rõ ràng đều bị thương ở trong trận đại loạn vừa rồi, bị một chưởng của Phương Quý đảo qua, lập tức bịch bịch bịch ngã văng ra ngoài, có một người còn há miệng phun máu tươi, thương thế nặng đến mức khiến cho Phương Quý cho rằng mình đã xuất thủ quá tàn nhẫn.
"Lại là ngươi..." Minh Nguyệt tiểu thư kinh hãi, lui về phía sau mấy bước, sau đó thấy rõ bộ dáng của Phương Quý, trong lòng nhất thời cảm thấy khó chịu, nói một cách gay gắt: "Ngươi...ngươi thật lớn mật, thế mà hại Thần Thú của ta, dẫn động cấm kỵ trong phương thế giới này, ngươi...ngươi muốn hại chết tất cả mọi người hay sao? Bây giờ, bây giờ ngươi thế mà còn dám làm tổn thương hộ vệ của ta, ta...ta muốn khiến cho ngươi..."
"Muốn làm gì ta?" Phương Quý mang theo mũ rộng vành, quay người lại, hất cằm khinh miệt nhìn Minh Nguyệt tiểu thư.
Minh Nguyệt tiểu thư vô thức khẽ giật mình, nhìn hai bên một chút, ngoại trừ tiểu nha hoàn Dương Liễu còn lại ở bên cạnh mình, mấy hộ vệ kia đều đã bị một bàn tay của Phương Quý đập cho nằm rạp trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi, bọn người Cung sư huynh lại không có ở đây, lập tức mất đi sự tự tin.
"Khiến cho ngươi...khiến cho ngươi...hừ!" Sau khi hừ một tiếng nặng nề, nàng hất đầu sang một bên.
"Chỉ hừ ta một tiếng?" Phương Quý khinh thường, lạnh giọng nói.
Vươn đầu ra nhìn, thấy ở sau lưng đám người Minh Nguyệt tiểu thư, cũng không còn ai khác đi theo, liền yên tâm.
Chỉ có Minh Nguyệt cùng với mấy hộ vệ kia, cũng không tạo được uy hiếp đối với chính mình, cũng không cần để bọn hắn ở trong lòng.
Cầm mũ rộng vành đi tới trước người tiểu nữ hài mặt tím kia, Phương Quý cười hì hì đưa tới, đang nghĩ ngợi xem nói gì để dỗ dành nàng, Minh Nguyệt tiểu thư ở bên cạnh đã hừ xong, bỗng nhiên lại xoay đầu lại, có một chút hoảng sợ nhìn nữ hài mặt tím kia một chút, hỏi: "Ngươi...ngươi tìm đâu ra một quái vật như vậy?"
Nữ hài mặt tím nghe vậy, bàn tay lập tức run rẩy, cúi đầu.
Phương Quý lập tức nổi nóng, nhét mũ rộng vành vào trong tay của nữ hài, chống nạnh mắng Minh Nguyệt tiểu thư: "Ngươi mới là quái vật, cũng không tự soi gương nhìn xem bộ dạng của mình dài ngắn như thế nào, ăn mặc giống như nhà quê, không biết khuôn mặt trắng bệch của ngươi làm cho người khác sợ hãi sao, nhìn ngực của ngươi đi, phẳng giống như ván gỗ, ngươi nhìn người ta đi..."
Quay đầu lại nhìn nữ hài mặt tím, nàng còn nhỏ tuổi, ngực cũng phẳng lì, lại nói: "Người ta cũng phẳng, nhưng phẳng rất dễ nhìn!"
Minh Nguyệt tiểu thư nghe vậy, đã tức giận đến mức cả người run run, há miệng muốn quát mắng, tiểu nha hoàn Dương Liễu ở bên cạnh lập tức trở nên khẩn trương, vội vàng thấp giọng nói vài câu ở bên tai Minh Nguyệt tiểu thư, còn chỉ chỉ quần áo của nữ hài mặt tím kia, lúc này Minh Nguyệt tiểu thư mới nhận ra, lập tức cảm thấy kinh ngạc, sự tức giận cũng bỗng nhiên tiêu tan hơn phân nửa, cả kinh nói: "Nguyên lai nàng...dáng dấp của nàng thế mà là như thế này..."