Chỉ là Phương Quý thực sự đáng giận, để cho nàng chủ động đến cầu xin là tuyệt đối không thể.
Trong khoảng thời gian này hộ vệ của nàng cũng đã đi ra ngoài tìm kiếm, muốn hái một chút linh dược để lấp đầy bụng, chỉ là ở trong di địa sau khi xảy ra một trận đại biến, cơ hồ đã bị lật tung, tất cả linh dược đều đã bị chôn thật sâu dưới mặt đất, muốn đào ra là quá hao tổn linh tức, hơn nữa chưa chắc đã có thể đào được linh dược, cho nên bọn hắn cũng chỉ có thể tay không mà về, mấy người ghé vào cùng một chỗ, dựa vào mấy viên đan dược để duy trì.
Vất vả như vậy đến sáng hôm sau, Phương Quý đi ra ngoài dạo một vòng theo thường lệ, sau đó trở về ăn nhân sâm cùng với nữ hài mặt tím.
Minh Nguyệt tiểu thư đang ngủ mơ mơ màng màng, bị tiếng nhai rôm rốp làm cho bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, trong bụng không khỏi òng ọc một hồi, vô thức nhìn sang nha hoàn Dương Liễu, liền thấy sắc mặt của nha hoàn Dương Liễu cũng đã ngả sang màu vàng, lúc này mới ý thức được, Huyết Khí Đan cùng với Bổ Khí Đan của mình cũng đã sớm ăn hết, nha hoàn Dương Liễu kỳ thật đã gần hai ngày chưa được ăn đan dược, còn muốn đói hơn so với chính mình...
Trước đó tên tiểu quỷ kia giống như đã hái vô số linh dược, có nhân sâm, có linh chi...
Minh Nguyệt tiểu thư càng nghĩ càng cảm thấy đói, không nhịn được đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn Dương Liễu, thật ra Dương Liễu rất hiểu tâm ý của tiểu thư, thậm chí đã sớm chờ nàng ra hiệu, liền vội vàng đứng dậy, có một chút thẹn thùng đi tới trước người Phương Quý, nhỏ giọng hỏi.
"Ồ, Dương Liễu tiểu muội, nhanh ngồi xuống, có muốn ăn củ cải không?"
"Không ăn sao, có muốn ăn linh chi không?"
"Có muốn ăn mận bắc không?"
Ngay khi nha hoàn Dương Liễu rời đi, Minh Nguyệt tiểu thư liền nghe được Phương Quý nói năng rất nhiệt tình, trong lòng hơi an tâm, quay đầu giả vờ như đang ngủ.
Nhưng rất nhanh liền nghe được thanh âm hơi kinh ngạc của Phương Quý: "Cái gì? Ngươi muốn ta phân cho các ngươi một chút linh dược?"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"Tuyệt đối không thể?"
Đang khát vọng chờ nha hoàn Dương Liễu mang linh dược tới, tạm thời lấp đầy bụng, Minh Nguyệt tiểu thư chợt nghe Phương Quý trả lời dứt khoát như vậy, lập tức tức giận không thôi, đột nhiên ngồi dậy, khó có thể tin nhìn về phía hắn.
Mà lúc này Phương Quý mặc dù đang liếc nhìn Minh Nguyệt tiểu thư, trong miệng lại nói với tiểu nha hoàn Dương Liễu mặt đỏ bừng: "Ngươi làm người không tệ, ta coi ngươi là bằng hữu, cho nên nếu ngươi muốn ăn ta sẽ chia cho ngươi, nhưng những người khác thì không được, dù sao thì trước đó không phải còn có người nhỏ giọng nói những linh dược này không đáng tiền, tùy tiện để cho đồ nhà quê Thái Bạch Tông đi hái là được hay sao?"
"Hiện tại trong tay của đồ nhà quê có linh dược, chính là không cho người khác ăn!"
Minh Nguyệt tiểu thư nghe thế, sắc mặt đã đỏ bừng, trong lòng càng tức giận đến cực điểm.
Lúc mới vừa tiến vào di địa, nàng cố ý không nói ra giá trị thật của những linh dược kia, cố ý trêu đùa Phương Quý, nhưng nàng làm sao có thể ngờ được, bây giờ thế mà lại rơi vào tình cảnh như thế này, những linh dược này xác thực không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đến thời điểm then chốt, lại trở thành đồ ăn trân quý!
Cũng cho đến lúc này, nàng mới biết được kỳ thật lời nói của chính mình lúc ấy đã bị Phương Quý nghe được.
Chỉ là có một chút không rõ, nếu hắn biết, vì sao vẫn còn muốn hái những linh dược kia, chẳng lẽ hắn đã sớm biết sẽ có một ngày này sao?
Chỉ là nàng chỗ nào có thể ngờ đuợc, Phương Quý ngay từ đầu cũng thật sự không ngờ được mọi chuyện sẽ như thế này, lúc bắt đầu thu thập linh dược, đúng là do nghe nàng nói, một gốc cỏ dại tùy tiện ở ven đường, thế mà liền đáng giá 1000 linh thạch, đương nhiên là phải thu thập sạch sẽ, về sau, mặc dù nàng nói chuyện nhỏ giọng, nhưng lấy tu vi của Phương Quý cũng nghe được lời nói của nàng, biết những linh dược này cũng không đáng tiền.
Đừng nói là 1000 linh thạch, lấy ra bên ngoài, chỉ sợ 100 linh thạch cũng đều không bán được, mà nguyên nhân hắn tiếp tục hái thì rất đơn giản...
100 linh thạch chẳng lẽ không phải là tiền sao?
Nhất thời bị Phương Quý cự tuyệt, Minh Nguyệt tiểu thư quả nhiên là vừa phẫn hận vừa thẹn vừa buồn bực, trong cơn tức giận, liền không muốn để ý tới Phương Quý.
Chỉ là đã đói bụng lâu như vậy, cảm giác trống rỗng trong bụng kia, làm sao có thể dễ dàng khắc phục như vậy?
Người tu hành có thể rời xa khói lửa nhân gian, thậm chí là tích cốc tu hành, không đụng đến một hạt gạo, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng người tu hành chính là bất tử bất hoại, trên thực tế, coi như là vào thời điểm tích cốc, cũng có thể thông qua thổ nạp linh khí, đạt được đầy đủ tẩm bổ, mà hết lần này tới lần khác, trong vùng di địa này, linh khí lại gần như không tồn tại, lại thêm cỗ áp chế vô cùng vô tận kia, càng khiến cho linh tức cùng với thể lực của các nàng tiêu hao cực lớn, lúc này cũng không phải là không dính khói lửa trần gian, các nàng thậm chí còn cần nhiều đồ ăn hơn so với phàm nhân!
"Ngươi hãy quay lại đi, chúng ta sẽ tuyệt đối không cầu xin hắn!" Minh Nguyệt tiểu thư vô cùng phẫn nộ, gọi nha hoàn Dương Liễu trở về, tức giận cầm cự hết buổi sáng.
Nhưng đến buổi trưa, cảm giác đói bụng trống rỗng trong bụng kia, lại dâng lên một lần nữa, hơn nữa lại càng khó chịu hơn, nếu không phải nàng liều mạng dùng pháp lực đè ép, chỉ sợ là đã kêu lên òng ọc, hết lần này tới lần khác lúc này Phương Quý vừa nhìn thấy tới giờ cơm, liền lấy một gốc nhân sâm ra bẻ đôi, âm thanh nhai rôm rốp quanh quẩn trong tàn điện, khiến cho người ta nghe mà cảm thấy bực bội...
"Hắc hắc, đồ tốt như vậy, hết lần này tới lần khác lúc ấy lại có người chướng mắt..." Phương Quý càng gặm càng đắc ý, cơ hồ muốn ngâm nga một chút làn điệu dân gian.
Minh Nguyệt tiểu thư nghe thế lại nổi giận một trận, bỗng nhiên cảm thấy vô số con mắt ở chung quanh đều đang tội nghiệp nhìn chính mình, lúc này mới phát giác ra, không chỉ có mình đã đói bụng đến trình độ khó mà chịu được, liền ngay cả những hộ vệ còn có nha hoàn Dương Liễu ở bên cạnh đều đã sắp không chịu đựng nổi nữa, một đoàn người rõ ràng đều là người tu hành, hết lần này tới lần khác lúc này đều đã tạo ra cho người ta một loại cảm giác xanh xao vàng vọt.
"Nếu không...hãy chia cho bọn họ một chút?" Nữ hài mặt tím có một chút mềm lòng, do dự thương lượng cùng với Phương Quý.
"Người Đông Thổ các ngươi chính là quá ngây thơ, đổi thành nàng, nàng có phân cho ngươi không?" Phương Quý dạy dỗ nàng một câu, nói: "Huống hồ mới vừa rồi nàng còn nói dáng dấp của ngươi khó coi..."
Nữ hài mặt tím cúi đầu, nghĩ thầm ngươi lại còn nhắc đến chuyện này...
"Hừ, ai cần hắn thương hại?" Mà nghe bọn hắn nói những lời này, lại khiến cho Minh Nguyệt tiểu thư ở gần đó xấu hổ một trận, trong bụng đói đến nỗi đột nhiên ngồi dậy, dùng mắt lạnh nhìn Phương Quý nói: "Bất quá chỉ là vài cọng linh dược mà thôi, ta cũng không lấy không của ngươi, trả tiền cho ngươi thì thế nào?"