Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 752 - Chương 752: Không Muốn Bán

Chương 752: Không muốn bán Chương 752: Không muốn bán

"Trả tiền?" Phương Quý nghe thế khẽ giật mình, cười tủm tỉm quay đầu hỏi: "Mua bao nhiêu?"

Minh Nguyệt tiểu thư bảo Dương Liễu cầm túi càn khôn tới, từ trong đó lấy ra một chồng linh phiếu, nói: "Ta mua hết tất cả!"

"Cái gì?" Phương Quý lập tức mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy chồng linh phiếu kia không sai biệt lắm có mấy chục tấm, mỗi tấm đều là mệnh giá một vạn linh thạch, cả người đều có một chút kinh hãi, con bà nó cộng lại tất cả với nhau, đây chẳng phải là có đến mấy chục vạn linh thạch? Ai đi ra ngoài lại trực tiếp mang linh phiếu mấy chục vạn linh thạch ở trên người chứ, ngươi đây là đi tới di địa thám hiểm, chứ không phải là đi ra chợ mua thức ăn...

Trước kia liền biết vị Minh Nguyệt này chưởng quản sinh ý Đan Hỏa Tông, là hạng người có tiền!

Nhưng bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy linh phiếu ở trên người nàng, Phương Quý vẫn không nhịn được cảm thấy, nàng thực sự giàu có...

"Tốt, xem ở trên phân lượng của Cổ Thông lão ca, ta cũng không thể thật sự để cho ngươi chết đói, ngươi nói đi, ngươi muốn mua cái gì?"

Minh Nguyệt tiểu thư cả giận nói: "Ta nói là muốn mua hết tất cả..."

Lời còn chưa nói hết, Phương Quý bỗng nhiên lắc đầu nói: "Để ta xem ngươi có thể mua được cái gì!"

Nói xong liền tiện tay cầm túi càn khôn khẽ đổ ra mặt đất, lập tức có một ngọn núi nhỏ xuất hiện, ở bên trong có Tinh Huy Thảo, cũng có linh chi lớn bằng nắp nồi, còn có nhân sâm ngổn ngang lộn xộn có kích cỡ bằng cánh tay, thủ ô giống như khoai lang, thái tuế giống như cối xay, hấp dẫn người nhất, thế mà còn có trái cây nhỏ đỏ rực nhìn rất đáng yêu, đó là mận bắc sao?

Nghĩ tới hương vị của mận bắc, Minh Nguyệt tiểu thư đã ứa nước miếng, chuẩn bị chọn thứ mà mình thích.

Nhưng vào lúc này, Phương Quý đã từ trong một đống linh dược kia, lấy ra một gốc cỏ xanh ỉu xìu, nói: "Thứ này, 1000 linh thạch!"

"Cái gì?" Minh Nguyệt tiểu thư nghe vậy, đã là giận không có chỗ phát tiết, gốc Tinh Huy Thảo này chỉ có tuổi tác mà không linh khí, huống hồ còn ỉu xìu nhìn không có một chút nước nào, chỉ sợ là cho heo ăn heo cũng sẽ không ăn, ngươi lại muốn bán 1000 linh thạch một gốc, ngươi coi ta là đồ đần sao?

"Cái giá tiền này, thế nhưng là lúc đầu người nào đó nói cho ta biết..." Phương Quý nói: "Xuất một gốc Tinh Huy Thảo này ra bán tối thiểu cũng phải có giá 1000 linh thạch, ta không tiến hành nâng giá cũng đã không tệ rồi!"

Khuôn mặt của Minh Nguyệt tiểu thư lập tức đỏ bừng.

Lúc ấy nàng vì trêu đùa Phương Quý, chỉ cố ý nói đến năm tuổi của những linh dược này, mà không đề cập tới sự tình những linh dược này không có linh tức, cho nên dược tính đã giảm bớt đi nhiều, vốn là muốn cố ý nhìn Phương Quý thu một đống cỏ dại không đáng tiền trở về, không nghĩ tới hôm nay thế mà tự đào hố chôn chính mình.

Lúc này cũng không tiện nói toạc ra, chỉ lạnh mặt nói: "Ta không thích thứ này!"

"Không thích ăn cỏ?" Phương Quý cười cười, lại cầm lên một gốc linh chi to bằng cái đầu, coi như là cỡ nhỏ, nói: "Vậy ta còn có thứ khác, nếu một gốc cỏ liền có giá trị 1000 linh thạch mà nói, như vậy gốc linh chi này sẽ rất đáng tiền, ta nhớ được lúc ở Đan Hỏa Tông ngươi đưa cho ta một tờ đơn giá tính tiền, linh chi ngàn năm ở phía trên liền cần 300 linh thạch một lượng, gốc linh chi này thế nhưng đã sinh trưởng trên vạn năm, bán cho ngươi 1000 linh thạch một lượng cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, mà gốc linh chi này tối thiểu cũng phải nặng bốn ~ năm mươi cân, coi như năm mươi cân là được rồi, như vậy giá tiền là..."

Nói xong cũng không tính toán, quay đầu hỏi nữ hài mặt tím: "Hết thảy là bao nhiêu?"

Nữ hài mặt tím do dự một chút, nhỏ giọng nói: "50 vạn linh thạch..."

Cái trán của Minh Nguyệt tiểu thư đã sinh ra gân xanh, giá tiền chính là có thể tính như vậy sao?

Gốc linh chi kia của ngươi, chỉ có kích cỡ không có dược tính, coi như cầm ra ngoài, cũng chỉ có thể coi là nấm để bán, không đáng bao nhiêu tiền...

"Nếu vẫn không thích, còn có..." Phương Quý buông linh chi xuống, lại cầm lên một gốc nhân sâm, nói: "Củ cải của ta, không đúng, là nhân sâm vạn năm thành tinh ngon giòn ngọt, đặt ở bên ngoài, 1000 linh thạch một lượng hẳn là cũng không quá mức, một gốc này, tối thiểu nặng đến ba cân..."

Nghe thấy hắn rao hàng, rất giống bán củ cải, Minh Nguyệt tiểu thư đã là có một chút nghiến răng nghiến lợi, dùng mắt lạnh nhìn hắn, hỏi: "Ngươi đang cố ý khinh thường ta sao?"

Phương Quý buông củ cải trong tay xuống, cười nói: "Ta chỉ là đơn thuần không muốn bán cho ngươi!"

Minh Nguyệt tiểu thư giận dữ trong lòng, có lòng muốn mặc kệ hắn, chỉ là ở trong bụng đói khát, bây giờ không chịu nổi nữa, lại thêm nàng cũng xác thực không đặt mấy vạn linh thạch vào mắt, nghĩ rằng chỉ cần chống đỡ thêm một ~ hai ngày nữa là liền có thể rời khỏi di địa, cần gì phải chịu đựng sự thống khổ này, liền bỗng nhiên nói với Dương Liễu: "Cũng chỉ bất quá là ba vạn linh thạch mà thôi, ngươi trả cho hắn là được!"

Dương Liễu có một chút do dự, nhưng thấy Minh Nguyệt tiểu thư đã định chủ ý, vẫn cầm ba tấm linh phiếu đi qua.

Phương Quý cực kỳ thống khoái, đưa một gốc nhân sâm cho các nàng, còn cho Dương Liễu mặt mũi, chọn một gốc nhân sâm to hơn.

Đám người Minh Nguyệt tiểu thư đều có một chút nóng vội, sau khi nhận được nhân sâm, vẫn cố gắng giữ thân phận, để cho Dương Liễu dùng pháp thuật hóa ra một vũng nước sạch, rửa sạch nhân sâm, sau đó mới dùng dao cắt thành mấy khối, nhanh chóng chia cho đám hộ vệ đã sớm đói hoa mắt.

Trong bụng tạm thời có đồ vật, có một chút tinh thần, Minh Nguyệt tiểu thư liền làm mặt lạnh, không còn để ý tới Phương Quý.

Mà Phương Quý thì cũng bình chân như vại, tiến hành lĩnh hội huyền pháp, hoặc là bắt đầu chơi trò thê tử nhảy giếng với nữ hài mặt tím.

Tuy nhiên, sau hơn hai canh giờ, Minh Nguyệt tiểu thư lại cảm thấy đói bụng, trong lòng cảm thấy cực kỳ không hiểu, nghĩ thầm vào thời điểm mình ở trong Đan Hỏa Tông, sức ăn từ trước đến nay đều kém, coi như ăn một quả lê, cả ngày cũng không cần ăn cơm, bây giờ tiến vào trong di địa, sức ăn làm sao bỗng nhiên khá hơn, trước đó mình tối thiểu đã ăn nửa cân nhân sâm, làm sao lại đói bụng nhanh như thế?

Nhưng trong lòng dù ngạc nhiên, cảm giác đói bụng lại luôn luôn không lừa người, nàng chịu đựng một hồi, rốt cục lại nháy mắt với Dương Liễu.

Thế là Dương Liễu lại cầm mấy tấm linh phiếu đi qua, đổi về một gốc nhân sâm.

Lại phân chia ăn một lần nữa, Minh Nguyệt tiểu thư cảm thấy dễ chịu hơn một chút, chỉ là có một chút nghĩ thầm, bọn người Cung sư huynh làm sao còn chưa có động tĩnh?

Không phải nói là chỉ cần có người lấy được đồ vật trong hộp sách kia, trong lòng liền sẽ sinh ra cảm ứng sao?

Nhưng bây giờ đã trôi qua hơn năm ngày thời gian, làm sao ngay cả một chút động tĩnh cũng không có?

Chẳng qua hiện nay đã tốt hơn nhiều so với thời điểm không ăn gì, bọn hắn cũng không dám đi loạn trong vùng di địa này, chỉ có thể chịu khổ, ngơ ngơ ngác ngác như vậy, ngoại trừ ngóng trông di địa xuất hiện biến hoá, liền chỉ có thể một mực ở lại nơi này, đói bụng liền mua nhân sâm của Phương Quý, tưởng rằng sẽ luôn luôn có thể chịu đựng được, lại không nghĩ rằng, chỉ mới trôi qua khoảng chừng một ngày, lúc Minh Nguyệt tiểu thư lại ra hiệu cho nha hoàn Dương Liễu mua nhân sâm, nha hoàn Dương Liễu cũng đã là mặt tràn đầy vẻ xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đã không còn linh phiếu..."

Bình Luận (0)
Comment