Cửu Thiên - Thiên Cung (Dịch Full)

Chương 753 - Chương 753: Đan Hỏa Tông Của Ta

Chương 753: Đan Hỏa Tông của ta Chương 753: Đan Hỏa Tông của ta

Minh Nguyệt tiểu thư cảm thấy kinh hãi, bật thốt: "Đó là linh phiếu 30 vạn linh thạch cơ mà?"

Dương Liễu gật đầu nhẹ, lộ ra sắc mặt khó xử, 30 vạn linh thạch, bất quá cũng chỉ mua được 10 gốc nhân sâm...

Mà các nàng có hết thảy năm người!

Dương Liễu thấy Minh Nguyệt tiểu thư lộ ra sắc mặt khó coi, không nhịn được khuyên nhủ: "Nếu không, tiểu thư hãy đi nói chuyện với hắn, kỳ thật hắn cũng không phải là người xấu, lại nói, luận bối phận hắn vẫn là tiểu sư thúc của tiểu thư, cũng không thể thật sự để cho chúng ta nhịn đói ở chỗ này..."

"Đừng nói nữa!" Minh Nguyệt tiểu thư dựa vào một cỗ ngạo khí, quả quyết cự tuyệt.

Chỉ là cơn đói trong bụng càng ngày càng mãnh liệt, liền lại không nhịn được nói: "Ngươi hãy đi nói với hắn, để cho...để cho chúng ta thiếu nợ!"

Dương Liễu có một chút khó khăn, nghĩ thầm ở loại địa phương quỷ quái này, không có tiền mặt, người ta sao có thể chịu...

Nhưng không ngờ được đi đến nói chuyện, Phương Quý lại đáp ứng rất thống khoái: "Cho nợ thì cho nợ, trước tiên viết phiếu nợ..."

Nói xong liền tìm kiếm giấy ở trên người, nhưng thực sự không tìm được, đành phải xin sự giúp đỡ của nữ hài mặt tím, nữ hài mặt tím do dự, cầm một quyển sách cổ ra, Phương Quý nhìn lướt qua, thấy đó là kiếm phổ lộn xộn gì đó, cũng không để ý tới, trực tiếp xé xuống một tờ, dùng than củi viết thành một tấm phiếu nợ méo mó, đưa cho Dương Liễu mang tới cho Minh Nguyệt tiểu thư đóng dấu ấn.

Minh Nguyệt tiểu thư nhìn vào phiếu nợ, có một chút phẫn nộ nói: "Vì sao lần này là 5 vạn linh thạch?"

Phương Quý kinh ngạc nhìn nàng một chút, hỏi: "Ngươi không hiểu đạo lý ra chín ra mười ba về sao?"

Minh Nguyệt tiểu thư tức giận nói: "Đó cũng chỉ là 4 vạn 3 nghìn linh thạch!"

Phương Quý giải thích một cách thành khẩn: "Ta sợ sổ sách loạn, cho nên đã làm tròn..."

Minh Nguyệt tiểu thư giận dữ ném tờ giấy sang một bên, căn bản không muốn để ý tới Phương Quý.

Phương Quý cười ha hả, bắt đầu tiến hành tìm hiểu Thiên Cơ Nguyệt Luân Công, vào lúc tu luyện hoàn tất, chỉ thấy phiếu nợ kia đã đặt ở bên cạnh mình, ở phía trên đã có dấu ấn của Minh Nguyệt tiểu thư, lúc này mới tỏ ra rộng lượng không chấp nhặt với nàng, cho một củ cải.

Đến lần thứ hai cũng không có phiền toái như vậy nữa, Minh Nguyệt tiểu thư nhìn cũng không nhìn liền đánh dấu ấn lên.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, quyển kiếm phổ kia đã hoàn toàn biến mất, biến thành một đống giấy vay nợ ở trong tay của Phương Quý, mà mấy người Minh Nguyệt tiểu thư cũng không còn chỉ dựa vào nhân sâm để sống qua ngày, cái gì thái tuế, linh chi, Tinh Huy Thảo, mận bắc cũng đều mua vô số...

Đám người ở trong tàn điện này, ngày ngày chờ đợi, hàng đêm trông mong, hi vọng có người cướp được hộp sách kia, thành công để cho đám người rời khỏi vùng di địa này, nhưng chờ đợi trọn vẹn hơn một tháng, Phương Quý ngay cả đạo huyền pháp kia cũng đều đã tu luyện thành công, quả thực là không nhìn thấy bất kỳ động tĩnh nào xuất hiện, liền ngay cả Phương Quý cũng không nhịn được bắt đầu mắng: "Thằng khốn cầm bức Mỹ Nhân Đồ kia đang làm gì thế?"

"Ngươi gấp cái gì?" Nữ hài mặt tím thấy hắn càng ngày càng ngồi không yên, đành phải khuyên nhủ: "Dù sao thì linh dược ngươi chuẩn bị vẫn còn rất nhiều..."

"Ta không lo lắng bị đói..." Phương Quý chỉ vào Minh Nguyệt tiểu thư ở cách đó không xa, thấp giọng nói: "Ta đang lo lắng lại kéo dài các nàng sẽ không trả nổi tiền..."

Nữ hài mặt tím có một chút ngoài ý muốn, nói: "Các nàng không phải là Đan Hỏa Tông sao..."

"Ngươi đừng nói lung tung!" Biểu lộ của Phương Quý có một chút nghiêm túc, nói: "Hiện tại đó là Đan Hỏa Tông của ta..."

"Ở trong di địa, vì sao vẫn còn chưa có động tĩnh?"

Vào thời điểm đám người Phương Quý ở trong di địa đều không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao từ đầu đến cuối người cầm Mỹ Nhân Đồ vẫn chưa hiện thân, ở bên ngoài di địa, đồng dạng cũng có thật nhiều người bởi vì thời gian dần trôi qua, dần dần nổi lên tâm tư bất an, nhao nhao chạy đến Kính Châu.

Ầm ầm...

Sấm sét đánh ầm ầm, có một đoàn mây đen gần như che khuất hơn phân nửa bầu trời, bay tới từ trên biển, nhanh chóng quét tới, những nơi đi qua, bóng đen cực lớn bao phủ mặt đất, nửa ngày mới tiêu tan, mà những chỗ bị bóng đen bao phủ, tất cả tiên môn cùng với đạo thống đều nơm nớp lo sợ, đóng cửa tự thủ, cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên trời một chút nào, phảng phất như sợ chọc giận tồn tại trong mây.

"Cửu thái tử Tây Hải - Ngao Cuồng của Long tộc chúng ta đã tiến vào di địa hơn một tháng, tại sao còn chưa đi ra?"

"Chiếu theo sự thôi diễn của Đại Thánh Long tộc, cho dù hắn không thể đoạt được cơ duyên trong di địa, trải qua nhiều thời gian như vậy, cũng đã sớm bị những tồn tại ở bên trong trục xuất ra ngoài, nhưng bây giờ lại gắt gao bị nhốt ở bên trong, không có nửa phần tin tức, đây là vì sao?"

"Chẳng lẽ Cửu thái tử đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"

"Hừ, nếu như Cửu thái tử bị những người khác làm hại, ta muốn một nửa Bắc Vực chôn cùng!"

"Nếu Cửu thái tử bị sinh linh trong di địa làm hại, ta muốn toàn bộ di địa chôn cùng với hắn!"

Kim Giáp lập lòe, bài binh bố trận ở không trung, đến với uy thế hung hăng, vô tận hình bóng Quỷ Thần tung hoành ở trong đó, âm phong nồng nặc.

Trong quân trận, một vị lão giả mặt trắng không râu ngồi ngay ngắn ở trên ghế báu, chính là tôn chủ Kính Châu Thanh Vân Mộc Tai, hắn suất lĩnh ngàn vị Kim Giáp, năm đại trưởng lão, bảy đại Quỷ Thần chạy đến bên ngoài di địa, lạnh lùng nhìn mảnh đất hoang không có bất kỳ dị dạng gì kia, lạnh giọng nói: "Con ta vì bắt vị đệ tử Thái Bạch Tông An Châu kia mà đến, kết quả đột nhiên mất đi dấu vết, hơn phân nửa là cũng đã tiến vào vùng di địa kia!"

"Con ngoan, vùng di địa này xuất hiện ở địa giới Kính Châu của ta, kết quả chúng ta lại hoàn toàn không biết gì cả, suýt nữa bị những người khác trộm đi, thật sự là quá hoang đường, mà ngươi có thể phát hiện ra vùng di địa này, tiến vào bên trong mưu cầu cơ duyên, chính là phúc phận tạo hóa..."

"Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần ngươi có thể lấy được cơ duyên đi ra, vi phụ tất nhiên có thể bảo hộ sự an toàn cho ngươi!"

Ở trên một ngọn núi không đáng chú ý, có một lão già để ngực trần say rượu, đang dùng đôi mắt say lờ đờ nhìn ngọn núi hoang cằn cỗi kia, chân bắt chéo, trên giày lộ ra mấy lỗ thủng to, ngón chân cái lòi ra bên ngoài, lắc lắc bầu rượu trong tay, nghe được ở bên trong không còn nhiều rượu, có một chút đau đầu nói: "Đám nhóc này, hoặc là lấy cơ duyên ở bên trong, hoặc là chết ở bên trong, cứ kéo dài thời gian như vậy để làm gì chứ, lão nhân gia ta cũng có danh tiếng có địa vị, vượt qua vạn dặm đến hộ pháp cho các ngươi dễ dàng lắm sao?"

Trong lúc đang bực bội, bỗng nhiên nhìn về phương đông, sắc mặt biến hóa: "Không tốt, hắn cũng tới, gặp phải thì rất xấu hổ, trước tiên đi kiếm rượu cái đã!"

Lúc suy nghĩ còn chưa hiện lên, cả người đã hóa thành một làn gió, biến mất ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment