"Các ngươi thì biết cái gì?" Khương Thanh gầm thét: "Chưa tiến vào tiên điện thì vẫn chưa được tán thành, lúc này chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta!"
Nói xong Khương Thanh liền muốn dậm chân tiến lên, mặc dù bị các thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ ngăn cản, nhưng thủy chung vẫn không có một chút do dự nào.
Lúc này A Khổ có thái độ rất kiên định, rất hiển nhiên, Khương Thanh muốn ngăn cản Phương Quý tiến vào tiên điện, liền chỉ có thể bước qua cửa ải A Khổ, nhưng ở trong một tháng này, các thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ đều là dựa vào linh dược bảo quả trên người của A Khổ mới sống tiếp được, cũng không nguyện ý xuất thủ với A Khổ, cũng không muốn nhìn thấy Khương gia ca ca đả thương A Khổ...
"Khương ca ca..."
Cũng vào lúc Khương Thanh muốn bất chấp tất cả, tức giận xông về phía trước, bỗng nhiên có một bóng người giang hai cánh tay, ngăn ở trước người hắn, lại là nữ hài mặt tím bình thường ít nói chuyện nhất, nhìn cũng an phận nhất, lúc này nàng mang theo mũ rộng vành, không có ai có thể thấy rõ biểu lộ của nàng lúc này, nhưng nàng giang hai cánh tay ngăn ở trước mặt Khương Thanh, lại tạo ra cho người ta một loại cảm giác vô cùng kiên định!
"Làm sao ngay cả ngươi..." Khương Thanh nhìn thấy nàng, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn bình tĩnh, lập tức đã tuôn ra vô tận xoắn xuýt cùng với vẻ bất đắc dĩ.
Nữ hài mang mũ rộng vành phát ra thanh âm khàn giọng, nhưng nói rất bình tĩnh: "Lão tổ tông đã nói qua, cơ duyên chân chính là không giành được..."
Khương Thanh ngơ ngẩn trong nháy mắt, giống như có chỗ xúc động.
Trong một sát na này, trong lòng của hắn cũng lóe lên rất nhiều suy nghĩ, từ lúc rất nhỏ chính mình nhận sự khinh thị của gia tộc, lại đến chính mình đau khổ trèo lên trên, chỉ vì cầu một cơ hội, từ nửa năm dạy bảo của tông chủ Thái Bạch Tông đối với mình lúc trước, lại đến lúc thu được sự bồi dưỡng của gia tộc, người khác dùng ánh mắt kính sợ nhìn về hướng chính mình, lúc cuối cùng, hắn nghĩ tới trận chiến rất nhanh sẽ đến, mà chính mình cũng không nắm chắc kia...
Hắn chợt ngẩng đầu lên, tay áo đột nhiên phất động, giữa thiên địa, chợt có cuồng phong đột nhiên nổi lên!
"Phần phật..." Cơn cuồng phong này tới đột ngột, lại mạnh mẽ đáng sợ, ngăn ở giữa Khương Thanh và A Khổ sư huynh cùng với những thiếu niên thiếu nữ này, bọn hắn lúc đầu chỉ có tu vi Trúc Cơ, lại thêm tuyệt đối không nghĩ tới Khương Thanh sẽ xuất thủ đối với bọn hắn, ở dưới sự vội vàng không kịp chuẩn bị, hét lên sợ hãi ngã về phía sau.
Mà ở phía sau bọn hắn, chính là A Khổ sư huynh đang bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, hắn đang dùng toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào Khương Thanh, lại bất thình lình có một nhóm người lao về phía hắn, bản thân hắn cũng chỉ có lực lượng, mà không am hiểu sử dụng lực lượng lập tức luống cuống tay chân, vội vàng thôi động mây lửa cuốn bọn hắn lại, nhưng sau một khắc, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có ánh vàng nở rộ, một tầng kim tráo đã bọc bọn hắn vào bên trong.
"Ngươi nói cơ duyên chân chính là không giành được..." Mà Khương Thanh lúc này thì lộ ra vẻ mặt dữ tợn, vỗ một chưởng về phía Phương Quý ở trên bậc thang.
"Thế nhưng nếu không đoạt, ta sẽ còn lại gì?"
Ầm ầm! Thế cục biến hóa giống như là chuyện đương nhiên, nhưng lại có vẻ cực kỳ đột ngột, kỳ thật vào sau khi Phương Quý đánh bóng chiếc đèn màu đen, hiển lộ ra Mỹ Nhân Đồ chân chính, bất quá cũng chỉ có mấy hơi thở, trận đại chiến cuồn cuộn trong không trung kia, liền đã chuyển dời đến phía dưới.
Cửu thái tử Tây Hải có khoảng cách gần nhất, xông đến trước mặt Phương Quý, lại bị Anh Đề ngăn cản, nhưng đối mặt với Cửu thái tử Tây Hải có hung uy đại thịnh, lực lượng của Anh Đề lại có vẻ hơi yếu một chút, nhất là ở địa phương càng xa hơn, cự quy hung ác tàn bạo chìm chìm nổi nổi ở giữa không trung, cùng với thủ hạ của Cửu thái tử Tây Hải tối thiểu còn dư hơn hai mươi yêu binh yêu tướng, đã trùng trùng điệp điệp xông tới, đối mặt với đám Hải tộc đằng đằng sát khí này, Anh Đề vốn là vừa mới đột phá Thần Thú không lâu, căn bản giống như là châu chấu đá xe...
Mà ở một bên khác, phản ứng của Khương Thanh Đông Thổ cũng ngoài dự liệu, chẳng ai ngờ rằng lúc này vì tạo hóa trong di địa, hắn thế mà không tiếc xuất thủ đối với vãn bối của mình, thậm chí còn mượn nhờ bọn hắn, trói buộc A Khổ trong nháy mắt, trong lúc lách mình, liền đã đi ra sau lưng Phương Quý đang bước trên bậc thang bạch ngọc, hung hăng vỗ một chưởng vào sau lưng Phương Quý.
"Oanh!" Một chưởng này vừa hung ác vừa chuẩn, cơ hồ là chộp thẳng vào người Phương Quý.
Chỉ là, liền ngay cả Khương Thanh cũng không nghĩ tới chính là, một chưởng này của hắn nhìn như chụp tới trên người Phương Quý, nhưng vào lúc cách Phương Quý còn có một thước, đột nhiên ở phía trước chưởng xuất hiện những gợn sóng, giống như là đập vào trong nước, lực lượng hùng hồn trong một chưởng của hắn đều bị đẩy ra, khuếch tán ra bốn phương tám hướng, toàn bộ bậc thang bạch ngọc cũng đều lắc lư không thôi.
Nhưng Phương Quý đi ở trên bậc thang lại chỉ là thân hình chấn động, không có bị một chưởng này của hắn đập rớt.
"Xoạt..." Mà Khương Thanh cũng bị chấn động lui về sau mấy trượng, ngưng thần nhìn lại, lộ ra sắc mặt kinh hãi: "Thế mà còn có lực lượng thủ hộ?"
Dùng mắt thường nhìn, lúc này Phương Quý chỉ là đang đi trên bậc thang, ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không có một chút phòng ngự nào, giống như chỉ cần một chưởng tùy tiện là liền có thể chụp được hắn, ngăn cản hắn leo lên bậc thang, tiến vào tiên điện giữa không trung, nhưng sau khi phát giác ra chỗ không đúng, vận pháp lực lên hai mắt, định thần nhìn lại, mới phát hiện ra toàn thân Phương Quý đều đang bị một loại đạo uẩn vô hình quấn quanh, hoà thành một thể cùng với bậc thang tiên điện.
Một chưởng đánh về phía Phương Quý, liền tương đương với đánh về phía tiên điện, lực lượng bị ngăn cản cản, không có cách nào đánh trúng Phương Quý.
"Chẳng lẽ nói, hắn đã thật sự được di địa chọn trúng, nhất định sẽ đạt được tạo hóa?" Khương Thanh dần dần sinh ra sự phẫn nộ cùng với không cam lòng, điên cuồng nhấc lực lượng lên, lại đánh tới Phương Quý trên bậc thang một lần nữa.
Không có khả năng!
Ta chính là thiên kiêu Đông Thổ, tạo hóa trong di địa này, chỉ có thể để cho ta kế thừa!
"Ngươi mau cút ra!"
Nhưng cũng vào thời điểm Khương Thanh điên cuồng đánh về phía Phương Quý trên bậc thang, A Khổ sư huynh bị Kim Quang Tráo bao lại ở phía dưới, cũng đã muốn rách cả mí mắt, A Khổ sư huynh làm người thành thật, giống như không nghĩ tới ở chung hơn một tháng, thiên kiêu Đông Thổ một mực lộ ra bộ dáng nho nhã lễ độ này, thế mà lại chơi xấu vây khốn chính mình, mà nhìn thấy hắn đường đường là tu sĩ Kim Đan, càng là một chưởng nối tiếp một chưởng đánh về phía Phương Quý, lửa giận trong lòng cũng càng thịnh, gầm lên một tiếng, song quyền ra sức đánh ra phía ngoài, cứng rắng đánh nát Kim Quang Tráo, vọt ra từ bên trong, đánh một quyền về phía Khương Thanh.
"Kẻ ngăn ta, giết!" Hai mắt của Khương Thanh đã đỏ như máu, coi như là đón một quyền này của A Khổ sư huynh, cũng không nương tay nữa, trở bàn tay đập trở về.