Bước chân của Khương Thanh Đông Thổ lập tức trở nên có một chút chần chờ, trên mặt hắn không có cảm xúc, nhưng ánh mắt rõ ràng là có một chút dao động, lúc đầu hắn cũng đã từng suy nghĩ có phải là Phương Quý, hoặc nói là Thái Bạch Tông hao phí hết tâm tư, tính kế chính mình cùng với đám người Long Cung hay không? Lúc này mới ở dưới mí mắt của chính mình lấy được chiếc đèn màu đen cực kỳ trọng yếu này, bằng không mà nói, lúc ấy ở trong hai chiếc đèn tìm được trong Linh Bảo Các, vì sao hắn lại chọn chiếc hỏng?
Mà đây cũng là nguyên nhân hắn nổi lên sát ý đối với Phương Quý, cho tới hôm nay cũng chưa biến mất.
Thế nhưng chợt nghe thấy Phương Quý nói những lời này, liền ngay cả hắn cũng có một chút dao động, chiếc đèn hỏng này, khi đó đúng là do hắn chủ động từ bỏ, hơn nữa nếu như Phương Quý thật sự khổ tâm tính toán, muốn đạt được tạo hóa, vì sao lại không nhanh chóng đi đến tiên điện mà lại nhảy xuống vào lúc này?
Mà đổi thành Cửu thái tử Tây Hải ở một bên, nghe thế thì ánh mắt trở nên rét lạnh, lạnh lùng nhìn Khương Thanh một chút.
Mà Khương Thanh thì chỉ khẽ trầm mặc một chút, cũng không nhiều lời nữa, chỉ chậm rãi đưa tay ra nói: "Đưa chiếc đèn cho ta!"
Đến lúc này, trong lòng của Khương Thanh cũng đã sớm hỗn loạn, tại sao Phương Quý đã sắp tiến vào tiên điện rồi, nhưng lại quay đầu trở về, Thái Bạch Tông đã sớm có tính toán hay là vô tình lấy được chiếc đèn, như thế nào cũng đều được, cũng không trọng yếu, cầm Mỹ Nhân Đồ vào trong tay mới là đứng đắn!
Mà hắn đã nói ra câu này, nếu như Phương Quý không đáp ứng, như vậy thì lực lượng hắn đã âm thầm tích súc sẽ được giải phóng.
"Tốt!" Nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, Phương Quý căn bản không có nửa phần do dự, trực tiếp ném chiếc đèn hỏng ra.
Thoạt nhìn như là đang ném một thứ đồ rác rưởi, hoặc có thể là một củ khoai nóng phỏng tay.
Chỉ là hơi thiếu một chút chính xác, hoặc nói là rất cân bằng, vừa lúc rơi vào giữa Khương Thanh cùng với Cửu thái tử Tây Hải.
Nghe tiếng chiếc đèn leng keng trên mặt đất, lăn hai vòng, ánh mắt của mọi người chuyển động, trái tim khẽ co rụt lại.
"Chuyện này thế nhưng không có liên quan gì tới ta, ai thích thì cứ lấy, Thái Bạch Tông chúng ta cũng không đắc tội nổi các ngươi..."
Phương Quý thì ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, khoát tay một cái nói: "A Khổ sư huynh, Vượng Tài, chúng ta hãy đi sang chỗ khác chữa thương..."
Vừa nói xong, hắn thế mà thật sự giúp đỡ dìu A Khổ sư huynh, lại vỗ nhè nhẹ vào Anh Đề ở phía sau lưng, từ từ đi sang một bên, ánh mắt của không biết bao nhiêu người trong sân đều là đi theo hắn tới bên ngoài 10 trượng, sau đó lại vèo một phát đưa ánh mắt lên trên chiếc đèn màu đen.
Mấy vị thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ đều kinh ngạc, có một chút không hiểu nhìn Phương Quý một chút, mà đám người Minh Nguyệt tiểu thư ở phía xa, thì càng là khó có thể tin nhìn bóng lưng của Phương Quý, hết thảy mọi chuyện giống như đều hợp lý, tên tiểu tử Thái Bạch Tông kia xác thực luôn tỏ ra khôn lỏi và nhát gan, như vậy hắn bởi vì sợ gây ra tai hoạ mà chủ động từ bỏ tạo hóa trong di địa, cũng không phải là không hợp lý...
Nhưng mà hết lần này tới lần khác, cho dù là Minh Nguyệt tiểu thư lúc này cũng đều cảm thấy trên người của Phương Quý có một chút hàm ý khác...
Tạo hóa lớn nhất trong Tiên Hiền Di Địa, chỉ vẻn vẹn vì nhát gan liền buông bỏ hay sao?
Ở chung quanh chiếc đèn màu đen, tất cả mọi người đều giống như đọng lại, không có ai động đậy, thậm chí là còn không dám thở mạnh, mỗi một người đều cảm thấy ngột ngạt khó chịu, trong lòng có sóng ngầm cuồn cuộn vô tận, hết lần này tới lần khác chỉ có thể kiềm nén, không dám để cho cỗ lực lượng này bạo phát ra.
Một trận đại chiến không thể ngăn cản đã sắp diễn ra.
Khương Thanh Đông Thổ khép hờ hai mắt, không nói một lời, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nhưng cũng chỉ sau mấy hơi thở, thân hình của hắn liền bỗng nhiên khẽ động, một cỗ pháp lực kinh người cuốn ra, vọt thẳng về phía chiếc đèn màu đen!
"Giết hắn!" Cũng ở trong một sát na này, Cửu thái tử Tây Hải đã sớm nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Khương Thanh, bỗng nhiên nghiêm nghị hét lớn.
"Rống!" Cự quy ở giữa không trung, bởi vì thân hình quá lớn, không có hạ xuống đất, cho nên khoảng cách ngược lại là cách nơi đây xa nhất, nhưng nó rõ ràng cũng đã sớm chuẩn bị, trong lúc đột nhiên phun ra một ngọn lửa màu đen, thẳng tắp giống như lợi kiếm, phun thẳng về phía Khương Thanh đang vọt tới chiếc đèn màu đen, mà đối mặt với một kích kinh khủng này, Khương Thanh thế mà cắn chặt hàm răng, không có tránh né, trở tay đánh ra một chưởng...
"Bành..." Chưởng lực tản ra bốn phía, lửa đen ngập trời, Khương Thanh miễn cưỡng ăn một đạo thần thông của cự quy, sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng đã cầm chiếc đèn màu đen vào trong tay.
Lại sau một khắc, hắn phi thân lên, thân hình như điện, không đoái hoài tới bất cứ điều gì, phóng thẳng về phía bậc thang bạch ngọc ở giữa không trung!
"Nghĩ hay lắm..." Cửu thái tử Tây Hải bạo hống một tiếng, Lạn Ngân Long Thương đâm về phía không trung, một mảnh ánh bạc xán lạn, phá không mà đi.
Rất rõ ràng, Lạn Ngân Long Thương ở trong tay hắn mặc dù cũng không phải là Thiên Tà Long Thương chân chính nổi tiếng thiên hạ kia, nhưng uy lực cũng cực kỳ khủng bố, thân thương rung động, liền có vô tận thần quang, mà thần quang này, lại là ngay cả bực tu vi Kim Đan như Khương Thanh cũng không dám ngạnh kháng, ở dưới một thương này, hắn chỉ có thể chuyển hướng trở lại, tránh thoát một thương này, sau đó lại vọt về phía bậc thang bạch ngọc một lần nữa, vô cùng trơn trượt.
Chỉ tiếc là, trải qua lần ngăn trở này, cự quy đã lao xuống phía dưới, cự trảo đập tới, Khương Thanh đành phải lại thối lui một lần nữa, khoảng cách so với bậc thang bạch ngọc ngược lại là càng xa hơn một chút so với trước đó, mà thừa dịp này, Cửu thái tử Tây Hải đã sớm đạp không mà lên, vung vẩy Lạn Ngân Long Thương tiền giáp hậu kích.
"Chúng ta...vẫn nên giúp Khương gia ca ca..."
Mà ở phía dưới, nhìn thấy một mảnh hỗn chiến trên không trung, mấy vị thiếu niên thiếu nữ tới từ Đông Thổ cũng đều kinh nghi bất định, thấy Khương Thanh bị đám người Long Cung vây công, bọn hắn cũng có một chút do dự, lại là vị thiếu niên kia đứng ra, trầm giọng nói một câu, sau đó vội vã đạp không mà lên, công kích về phía sau lưng Cửu thái tử Tây Hải, ngay sau đó, nữ hài Thanh gia cùng với một nữ hài khác cũng vọt tới giữa không trung.
Đại chiến lại nổi lên, chung quanh bậc thang bạch ngọc, trong nháy mắt trở nên loạn tùng phèo.
Nhất thời mặt đất trở nên trống trải, chỉ còn lại thiếu nữ đội mũ rộng vành tạm thời còn chưa xuất thủ cùng với đoàn người Minh Nguyệt tiểu thư, còn có Phương Quý và A Khổ ở một bên khác đang không nhanh không chậm xoa xoa thuốc trị thương cho Anh Đề, cục diện giống như là lại trở thành bộ dáng đám người Phương Quý đứng ngoài quan sát như trước đó.