Lúc này hắn không vận dụng được đồng tiền, cho nên chỉ có thể tự lựa chọn.
"Các ngươi hãy nghe cho rõ, ta chắc chắn phải có được tạo hóa này..."
Phương Quý ngẩng đầu, cắn răng nói một câu về phía tiên điện ở giữa không trung, từ khi tiến vào di địa cho đến bây giờ, hắn còn chưa bao giờ có một khắc xác định nhất định phải lấy được tạo hóa như thế này, người khác càng không từ thủ đoạn đoạt như vậy, hắn càng sẽ không nhường cho bất luận kẻ nào.
Sau đó sau khi nói xong câu này, hắn liền ra sức tránh thoát đạo uẩn ở chung quanh, trực tiếp nhảy xuống từ trên bậc thang.
Gió mạnh đập vào mặt, vào giờ khắc này trong lòng của Phương Quý Phương lão gia đặc biệt nổi giận!
"Trước tiên giết chết bọn hắn, sau đó ta sẽ trở lại!"
"Nhanh dừng tay, đừng đánh nhau..." Lúc này ở chung quanh bậc thang bạch ngọc, đã sớm loạn tùng phèo.
Đám thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ đều vô cùng khẩn trương, muốn khuyên Khương Thanh dừng tay, chỉ là lúc này Khương Thanh đang giận dữ, làm sao có thể nghe bọn hắn khuyên bảo, ở dưới kình khí khuấy động cường hoành đáng sợ của Khương Thanh, bọn hắn thậm chí còn không thể tới gần, duy chỉ có A Khổ sư huynh lo lắng Khương Thanh làm bị thương Phương Quý trên bậc thang, cho nên đã cắn chặt hàm răng lần lượt xông lên, sau đó lần lượt bị Khương Thanh đánh lui.
Mà đám người Long Cung ở một bên khác, càng là đã cuồng bạo vô biên, tất cả yêu binh yêu tướng đều đã mang theo hung uy ép về phía bậc thang bạch ngọc, từng mảnh từng mảnh pháp bảo cùng với thần thông đếm mãi không hết đánh tới, ở giữa xen lẫn tiếng kêu phẫn nộ mà cuồng bạo của Anh Đề.
"Không nghĩ tới...không nghĩ tới thế mà lại là loại kết quả này..."
Mà lúc này, duy nhất không có bị cuốn vào trong hỗn chiến, thì chỉ còn lại đoàn người Minh Nguyệt tiểu thư cùng với Cung Thương Vũ đang sững sờ.
Lúc này bọn hắn cũng đều kinh ngạc không thôi, chẳng ai ngờ rằng, các đại thế lực tranh giành ở trong di địa lâu như thế, cuối cùng tạo hóa lại rơi vào trong tay của Phương Quý, nhìn thấy Long Cung cùng với Đông Thổ mặc dù vô cùng cuồng nộ, xuất thủ cũng càng thêm hung ác điên cuồng, nhưng Phương Quý ở trên bậc thang lại vẫn vững vững vàng vàng như cũ, đi từng bước một về phía tiên điện ở trên chín tầng trời, mà bọn hắn thì lại chỉ có thể nhìn...
Càng không có cách nào ngăn cản, trong lòng càng giận, xuất thủ càng điên cuồng, chỉ là không có tác dụng.
Bởi vậy vào lúc này, bọn hắn cũng thuận thế phát tiết lửa giận lên trên người của A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề...
Không cản được kẻ đi lên trời, vậy những kẻ ở phía dưới tự nhiên sẽ gặp xui xẻo.
Mặc dù ở trong tâm lý của Cửu thái tử Tây Hải cùng với Khương Thanh Đông Thổ, đều cảm thấy giết hai kẻ này cũng không làm nên chuyện gì, dù sao thì khác biệt giữa hai bên cũng thật sự quá lớn, nếu chỉ hi sinh tính mệnh của một người một rắn này, đổi lấy tạo hóa trong di địa kia mà nói, thực sự là...
Ý nghĩ còn chưa hoàn chỉnh, lại bỗng nhiên xuất hiện một màn ngoài ý liệu!
Cũng vào thời điểm sự không cam lòng cùng với phẫn nộ ở trong lòng của tất cả mọi người đều đạt đến đỉnh điểm, sát khí nồng nặc không thể chống cự, Phương Quý đã đạp trên bậc thang bạch ngọc đi tới giữa không trung ở phía trên kia, lại bỗng nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn xuống phía dưới, sau đó tung người nhảy xuống.
Có thể nhìn thấy từng sợi đạo uẩn bị hắn xé nát ở quanh người, giống như là mây trắng lưu lại, kéo ra vết tích thật dài ở phía sau hắn!
"Đó là..." Một màn này quá mức ngoài dự liệu, tất cả mọi người đều vô thức thu hồi thần thông.
A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề chỉ thiếu một chút nữa liền bị lửa giận bao phủ, cuối cùng cũng đạt được cơ hội thở dốc.
"Vù!" Phương Quý chúi đầu bay thẳng xuống dưới, cơ mặt bị gió mạnh siết chặt, nhìn có vẻ hơi dữ tợn.
Vào thời điểm nhảy xuống hắn đã thi triển Thiên Cân Trụy, tốc độ cực nhanh, "bành" một tiếng, đập mặt đất ra một cái hố lơn, sau đó chậm rãi đứng dậy, lúc xoay người lại, trên mặt đã hoàn toàn không có vẻ hung ác trước đó, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười.
"Làm gì thế, các ngươi có tu vi cao như vậy, khi dễ A Khổ sư huynh cùng với Vượng Tài nhà ta, có còn biết xấu hổ hay không?" Phương Quý nhìn lướt qua đám người, từ Cửu thái tử Tây Hải cùng với yêu binh yêu tướng sát khí đằng đằng, Khương Thanh lộ ra vẻ mặt âm trầm, đến các thiếu niên thiếu nữ Đông Thổ lộ ra sắc mặt khó xử, dùng giọng điệu thoải mái, giống như là đang chê cười, hoàn toàn không cảm giác được bầu không khí lăng lệ ở chung quanh.
Người chung quanh nhìn thấy bộ dáng của hắn vào lúc này, càng có một chút không nghĩ ra được.
Đám người nhất thời trở nên im lặng, nhưng lại ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn, giống như lúc nào cũng có thể bộc phát.
"Phương Quý sư đệ, làm sao ngươi lại nhảy xuống?"
A Khổ sư huynh cũng rất bất ngờ với việc Phương Quý bỗng nhiên nhảy xuống từ trên bậc thang bạch ngọc, sau khi bừng tỉnh mới vội vàng vọt tới chắn trước người Phương Quý, chỉ thấy A Khổ sư huynh lúc này đã máu me khắp người, sắc mặt cũng có một chút tái nhợt, bả vai bên trái thậm chí đều lõm xuống dưới, rõ ràng toàn bộ xương bả vai đều đã vỡ nát, từ khi biết A Khổ sư huynh cho đến nay, cho dù là lúc hắn đối mặt với Quỷ Thần Tôn Phủ, cũng chưa từng thấy hắn bị thương nặng như vậy.
Mà ở một bên khác, thừa dịp đám người Long Cung ngừng tay, không có ai chú ý tới chính mình, Anh Đề cũng chầm chậm bò ra từ dưới chân bọn hắn, toàn thân có vô số vết đao kiếm, lân phiến tả tơi, ngay cả cánh cũng đều bị xé toang một nửa...
Phương Quý thấy được dáng vẻ của A Khổ sư huynh cùng với Anh Đề, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, vẫy tay chào.
"Ngươi thế mà còn dám nhảy xuống, rất tốt..." Lúc này Cửu thái tử Tây Hải Ngao Cuồng cũng đã phản ứng lại, đảo mắt nhìn chung quanh, từ từ đi tới gần Phương Quý.
Mà đổi thành Khương Thanh Đông Thổ ở một chỗ khác, cũng đã thu lại sắc mặt hung ác điên cuồng trước đây, mặt không biểu tình, đi về phía Phương Quý.
"Ta rất tức giận!" Phương Quý kiểm tra thương thế của Anh Đề cùng với A Khổ sư huynh một hồi, giống như là không nhìn thấy bọn hắn tới gần, càng không để ý đến vô tận sát ý ở chung quanh một chút nào, chỉ là vào lúc song phương đi tới gần mình, hắn mới đột nhiên xoay người qua, trợn mắt nhìn Khương Thanh, nói: "Khương sư huynh, ngươi cũng đã tu hành qua một đoạn thời gian tại Thái Bạch Tông chúng ta, không được tính là thân sư huynh đệ, nhưng tốt xấu cũng phải có một chút ân tình chứ, sau khi ta tiến vào di địa, rõ ràng cũng không đắc tội với ngươi, kết quả vì sao ngươi nhất định phải dùng chiếc đèn hỏng này để lừa ta?"
Hắn vừa nói, vừa tức giận bất bình, cầm chiếc đèn màu đen ở trong tay, phàn nàn nói: "Vào thời điểm ở Linh Bảo Các, ta nói làm sao ngươi lại hào phóng như vậy, thứ gì cũng đều không cần, nhường hết tất cả cho bọn ta, nguyên lai chiếc đèn hỏng này lại còn có loại tác dụng này, ta còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nó đã dẫn ta lên bầu trời, may mắn ta phản ứng lại kịp, vội vàng nhảy xuống, nếu không thì còn chưa chiếm được bao nhiêu tiện nghi, người của Thái Bạch Tông đã bị người Long Cung giết chết, ngươi đây là muốn dẫn họa cho Thái Bạch Tông chúng ta sao?"