"Không cần!" Vạn lần không nghĩ tới, tông chủ Thái Bạch Tông nghe Thương Long Tử nói, lại là khẽ lắc đầu, sau đó nói: "Thương Long nhất mạch không cần xuôi nam, các ngươi có chuyện trọng yếu hơn cần làm, chính là bố trí trong bóng tối, ta cũng sẽ không vận dụng những gì đã bố trí, để tránh bị người khám phá hư thực!"
"Về phần Tôn Phủ..." Hắn có một chút dừng lại, chắp hai tay sau lưng, phong vân khuấy động sau lưng, nhàn nhạt mở miệng nói: "Thái Bạch Tông chúng ta có thể ứng phó!"
"Ba lão già kia chạy lên trên đỉnh thuyền để thương lượng cái gì?"
Thuyền pháp chậm rãi bay ở giữa không trung, bọn người Phương Quý, Khoai Tím cô nương, Cung Thương Vũ cùng với Minh Nguyệt tiểu thư, đều lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc ngồi ở trong khoang thuyền, bọn hắn cũng rất tò mò với kinh lịch của mấy người Phương Quý vào đêm hôm qua, chỉ là sau khi hỏi thăm, Phương Quý cũng lười trả lời, A Khổ sư huynh không dám trả lời, Khoai Tím cô nương không có ý tứ trả lời, cho nên bọn hắn cũng chỉ có thể tạm thời không hỏi.
Ba vị trưởng bối đều không có ở đây, bọn hắn cũng chỉ đành ngồi ở trong khoang thuyền, bây giờ trận tranh chấp tại di địa vừa mới kết thúc, bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy có một chút khó tin, lúc này ở trong lòng của Cung Thương Vũ chỉ là một mảnh ảm đạm, đêm qua hắn đã bẩm báo với sư tôn sự tình tám vị sư đệ chết ở trong miệng của Quỷ Thần Tôn Phủ và trong miệng của Cửu thái tử Tây Hải Ngao Cuồng, sư tôn cũng không nhiều lời, chỉ nói là mình biết rồi, chuyện này khiến cho trong lòng của Cung Thương Vũ rất là phiền muộn, vừa khép con mắt lại, liền nhìn thấy một biển máu vọt tới.
Tại sao ngay cả sư tôn cũng không thể hiện ra sự tức giận của mình?
Là bởi vì Thương Long nhất mạch nhất định phải dựa vào sự nâng đỡ của Long Cung mới có thể đối kháng với Tôn Phủ cường đại hay sao?
Nhưng nếu cứ như vậy, tu sĩ Bắc Vực không cần quỳ ở trước mặt Tôn Phủ, chẳng lẽ lại phải quỳ gối ở trước mặt Long Cung sao?
Mà Minh Nguyệt tiểu thư thì là nghĩ tới sự kiêu ngạo của chính mình trước khi bước vào di địa, liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, chính mình trước khi tiến vào di địa, làm sao có thể ngờ được, các thế lực Thương Long nhất mạch, Long Cung Tây Hải, thiên kiêu Đông Thổ, thiếu chủ Tôn Phủ chiến đấu cùng với nhau, cuối cùng chiến thắng, thế mà lại là một tiểu đệ tử tiên môn không đáng chú ý như Phương Quý?
Trước kia nàng chỉ cảm thấy Thương Long nhất mạch mới là nam nhi thật sự, là hảo hán tử, từ trước tới giờ không để tiên môn Bắc Vực vào mắt, bây giờ lại sinh ra một loại cảm giác chính mình cái gì cũng không hiểu, mà loại cảm giác này lại càng ngày càng đậm, liền cảm thấy chính mình càng hèn mọn, càng phát giác ra người khác đều là sâu không lường được, là nhân vật đã tính toán hết thảy mọi việc, chính mình thì là một kẻ ngốc, còn là nữ tử xinh đẹp yếu ớt...
Không đúng, cái thằng kia thậm chí còn không cảm thấy chính mình xinh đẹp, hắn cảm thấy tiểu nha hoàn Dương Liễu càng xinh đẹp hơn!
Rầm rầm! Ở bên ngoài khoang thuyền, có âm thanh gió thổi áo bào vang lên, ba đạo nhân ảnh, trước sau lướt vào trong khoang thuyền, chính là ba vị trưởng bối.
Cũng không biết là bọn hắn vừa mới nói cái gì, lúc này trên mặt của mỗi người đều có một chút ngưng trọng.
Trông có vẻ bình tĩnh, nhưng dường như mọi người có thể nhìn thấy dòng máu kích động từ dưới ba khuôn mặt bình tĩnh kia.
"Đi thôi!" Thương Long Tử nhìn lướt qua trong khoang thuyền, ánh mắt trước tiên nhìn về hướng Phương Quý, sau đó nhìn về phía Cung Thương Vũ, nhìn thấy dáng vẻ uể oải suy sụp của hắn, giống như có một chút bực bội, nhưng cũng có một chút đau lòng, cũng lười nhiều lời, chỉ nói một tiếng với tông chủ Thái Bạch Tông và lão đan sư Cổ Thông, liền nói với Cung Thương Vũ: "Ngươi đừng có bày ra thái độ sướt mướt như vậy, tám vị đồng môn kia rơi vào kết quả như vậy, vẫn là do nguyên nhân bản sự của ngươi không đủ lớn, nếu ngươi thật sự muốn báo thù cho bọn hắn, trong một tháng này, liền có một cái cơ hội rất tốt, có thể để cho ngươi báo thù thống khoái..."
Cung Thương Vũ đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt phức tạp lạ thường.
Mà Thương Long Tử thì xoay người rời đi, bỗng nhiên quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Thiên Tà Long Thương của ngươi đâu?"
Cung Thương Vũ quay đầu nhìn Phương Quý một chút.
Phương Quý chạm vào túi càn khôn của mình, nói: "Ài, vào thời điểm đào tẩu đã làm rớt trong di địa..."
"Hừ!" Thương Long Tử cũng không nhiều lời nữa, quay người đi ra khỏi khoang thuyền.
Mà Cung Thương Vũ cũng đứng dậy, thi lễ thật sâu đối với Phương Quý cùng với tông chủ Thái Bạch Tông, quay người đi theo.
Từ đầu tới đuôi, cũng chưa kịp nhìn Minh Nguyệt tiểu thư một lần, lập tức khiến cho vị đại tiểu thư này chán nản một trận, lão đan sư Cổ Thông nhìn thấy loại bộ dáng này của đồ nhi, liền bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với tông chủ Thái Bạch Tông: "Ngươi nhìn đi, tính tình của đầu Thương Long này thật tệ hại, vừa mới có quyết định, liền quay đầu rời đi, ngay cả một câu cũng không chịu nói nhiều hơn, ngươi thì sao, trước tiên trở về Đan Hỏa Tông ở mấy ngày chứ?"
Tông chủ Thái Bạch Tông lắc đầu, nói: "Chúng ta cũng nên trở về, lần này Tôn Phủ ăn thua thiệt lớn như thế, cũng không nhẫn nại được bao lâu, chỉ sợ là đại quân chưa qua một ngày đã giết tới Sở Quốc, nếu ta không trở về nhanh, Thái Bạch Tông chỉ sợ sẽ biến thành rắn mất đầu..."
"Ài, đám người có bản lĩnh các ngươi, đều bận bịu muốn chết!" Lão đan sư Cổ Thông vỗ vỗ eo của mình, nói: "Chỉ có lão phu là rảnh rỗi."
Tiểu đồng Thanh Phong ở bên cạnh nghe vậy, bỗng nhiên dùng ánh mắt cổ quái nhìn sư tôn của mình một chút.
Lão đan sư Cổ Thông lập tức đỏ mặt, lại nói: "Cũng không phải là thật sự nhàn rỗi vô sự, sự tình trong giới tu hành, nào có cái gì mà nhàn hạ hay không nhàn hạ, các ngươi có bản lĩnh, tự nhiên sẽ sát phạt cùng với cao thủ Tôn Phủ, lão phu thế nhưng cũng không phải là không xuất lực, hừ hừ, nói đến lão phu mới là người chí công vô tư, nếu không phải Đan Hỏa Tông chúng ta liên tục không ngừng kiếm được tiền tài như dòng nước cho các ngươi, các ngươi..."
Còn chưa nói hết lời, Phương Quý ở bên cạnh đột nhiên nhớ tới một chuyện, cười híp mắt đứng lên, nói với lão đan sư Cổ Thông: "Lão ca, ngươi không đề cập tới chuyện này ta cũng quên mất, lần này ở trong di địa..."
Nói xong nhìn Minh Nguyệt tiểu thư một chút, không tiện nói tiếp, chỉ nói: "Đồ nhi của ngươi mua không ít thứ của ta, ở đây có mấy tấm phiếu nợ, trước tiên ngươi hãy nhìn một chút..."
"Ồ, mấy đứa nhỏ mà viết phiếu nợ cái gì, nàng thiếu ngươi tiền, để nàng trở về Đan Hỏa Tông trả cho ngươi là được!" Lão đan sư Cổ Thông chẳng thèm ngó tới, vẫn phàn nàn với tông chủ Thái Bạch Tông.
"Lão ca, tốt hơn hết là ngươi nên tự mình xem phiếu nợ..." Phương Quý lại đánh gãy hắn, cố chấp nhét phiếu nợ vào trong tay của lão đan sư Cổ Thông.
"Phiếu nợ gì chứ..." Lão đan sư Cổ Thông không nhịn được cầm lấy, tùy tiện nhìn lướt qua, vừa muốn bỏ qua, bỗng nhiên trợn tròn mắt: "Cái gì?"